Lâm Giác chạy ra khỏi phòng, lảo đảo đi xuống lầu.
Trời đã gần sáng rồi nhưng sàn nhảy dưới lầu một vẫn chìm trong xa hoa truỵ lạc, chỉ mê kim túy*.
[ *Chỉ mê kim túy (纸迷金醉): ẩn dụ cuộc sống xa hoa phù phiếm]
Đầu Lâm Giác đang rất loạn, không có cách nào để suy nghĩ, trong đầu như một cuộn phim, không ngừng chiếu lại cảnh tượng vừa rồi.
Cậu thấy rõ ràng Lãnh Gia Nghị và Giang Du Sâm ở rất gần rất gần, nghe được Lãnh Gia Nghị nói Giang Du Sâm đã từng yêu anh ta…
Lâm Giác thống khổ nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.
Cậu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thống khổ lắc đầu, hi vọng có thể đuổi những hình ảnh trong đầu kia đi.
Cậu không muốn phỏng đoán quan hệ của Giang Du Sâm và Lãnh Gia Nghị trong quá khứ, hiện tại và tương lai, chỉ là những gì cậu chính tai nghe được, tận mắt thấy làm trái tim cậu đau đớn vô cùng.
Một nhân viên phục vụ có dáng người nóng bỏng, ăn mặc hở hang bưng một ly nước chanh tới, cười quyến rũ: “Anh trai, muốn uống chút gì không?”
Lâm Giác mơ mơ màng màng lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
Cậu hỏi: “Rượu mạnh của các cô là cái gì?”
Nhân viên phục vụ cảm thấy buồn cười, ngón tay gảy nhẹ qua trong khuôn mặt trắng hồng của Lâm Giác: “Anh trai nhỏ à, anh xác định muốn rượu mạnh nhất ở nơi này sao? Sau khi uống xong phát sinh thứ gì, chúng ta cũng không chịu trách nhiệm đâu nha!”
Lâm Giác tức giận nhìn nhân viên phục vụ, Giang Du Sâm khi dễ cậu thì thôi đi, thế mà ngay cả nhân viên phục vụ cũng không muốn cho cậu uống rượu.
Ngón tay mảnh khảnh của cậu đung đưa trước người phục vụ trước mắt, nói mơ hồ không rõ: “Tôi muốn, tôi muốn… Uống hai ly!”
Nói xong, cậu lại lấy điện thoại ra, để lên bàn, “Tôi có, có tiền!”
Nhân viên phục vụ nhìn Lâm Giác từ trên xuống dưới, thấy cậu dáng dấp da mịn thịt mềm, quần áo chỉnh tề, không giống như đến gây chuyện, cũng sảng khoái gật đầu: “Được rồi anh trai, hai ly Lily trắng, em giúp ngài hạ đơn.”
Về phần tại sao người nhìn ngoan vậy thanh thuần vậy như Lâm Giác xuất hiện ở nơi này, cũng không phải chuyện cô phải thắc mắc.
Có lẽ là quý công tử đến tìm kích thích, cũng có lẽ là khổ sở vì tình đến phát tiết.
Trong lúc chờ đợi nhân viên phục vụ đưa rượu đến, Lâm Giác ôm ly nước chanh uống ừng ực ừng ực, chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Điện thoại để trên bàn không ngừng rung lên, nghe ồn ào không chịu được.
Cậu không chút do dự, trực tiếp tắt nó đi, tiện tay ném qua một bên.
Lily trắng đặc biệt rất nhanh được đưa tới, hai cái ly thủy tinh xinh đẹp bày trước mặt Lâm Giác, dưới ánh đèn nhiều màu trông mê say lại mơ hồ.
Lâm Giác bất mãn vặn lên lông mày, cẩn thận bưng một ly lên.
Đây chính là rượu mạnh nhất sao? Sao lại, giống như là sữa bò thế? Chẳng kích thích chút nào.
Cậu không chút do dự uống ực một ngụm.
Lúc vào là vị ngọt nhàn nhạt, ngay sau đó là vị cay nồng dâng từ trong cổ họng, khiến Lâm Giác ho khan hai tiếng, mắt bị cay đỏ lên.
Dư vị lại là mùi cam chanh nhàn nhạt, khiến cho người ta không nhịn được lại muốn uống một ngụm.
Hai tay Lâm Giác ôm ly thủy tinh làm đá lạnh bên trong lắc lư.
Nhìn qua đám nam nam nữ nữ đung đưa trong sàn nhảy cách đó không xa mà thấy cay cay cổ họng.
Từng ngụm rượu vào trong bụng, cậu mới thấy trong lòng dễ chịu hơn chút.
Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh cậu xuất hiện thêm một gã đàn ông ước chừng hơn ba mươi tuổi, tóc nhuộm vàng, hốc mắt mang theo tơ vàng.
Gã cầm điếu thuốc, thuần thục hút một hơi, rồi lại dùng đầu ngón tay gảy hai cái: “Bạn nhỏ, tới đây một mình sao?”
Khói thuốc nhàn nhạt mông lung lượn lờ bao quanh người Lâm Giác, khiến cậu không thoải mái ho khan hai tiếng, giương mắt nhìn về phía gã đàn ông trước mặt.
Lạnh lùng, không có ý muốn tiếp lời.
Gã đàn ông cười cười, dập tắt điếu thuốc, ngồi xuống sofa mềm đối diện Lâm Giác, “Sợ cái gì, tôi cũng không phải người xấu.”
Lâm Giác ôm trong ngực nửa ly rượu chưa uống xong, vẫn lạnh lùng nhìn gã.
Giống như một loài động vật ăn cỏ, mắt trừng đến căng tròn.
Nam nhân cũng không buồn bực, chỉ vào ly Lily màu trắng còn lại trên bàn: “Tôi chỉ hơi tò mò, cậu gọi hai ly rượu, sao chỉ có một mình?”
Hắn thích ý tựa ở trên lưng ghế salon mềm, ánh mắt nhìn về phía đám nam nam nữ nữ bên kia cử chỉ thân mật, động tác lẳng lơ: “Bọn hắn đều có đôi có cặp, chỉ có tôi với cậu, là cô đơn một mình.”
Lâm Giác khẽ giật mình, thái độ hơi mềm xuống, lông mi thon dài rung rung, mí mắt tiu nghỉu.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người tôi thích… Không thích tôi.”
Gã đàn ông cười khinh miệt, gặp được thiếu niên khổ vì tình, gã tùy ý nói tiếp, “Ừm, cô ta là người xấu.”
“Không phải người xấu!”
Bạn nhỏ Lâm Giác tức giận, dù cho lúc này cũng không thể chấp nhận người khác nói xấu Giang Du Sâm.
Tay Lâm Giác không tự giác nắm thành quyền, đặt bên cạnh đầu: “A Sâm ca ca là người tốt, nếu như, nếu như anh dám nói anh ấy không tốt, tôi sẽ… Tôi sẽ đánh anh!”
Gã đàn ông rõ ràng bị động tác của Lâm Giác làm vui vẻ, hứng thú nhìn Lâm Giác từ trên xuống dưới: “U, hóa ra cậu thích ca ca gì đó à, vậy sao anh ta không thích cậu?”
Lâm Giác giật mình, nắm đấm đang nắm chặt vô thức buông lỏng, rũ xuống bên người.
Cậu tủi thân nhỏ giọng mở miệng: “Anh ấy… Anh ấy hẹn hò với người con trai khác!”
Gã đàn ông càng cười tươi hơn, gã bước chân dài đến bên cạnh Lâm Giác.
Gã đưa tay lấy ly rượu trên tay Lâm Giác đặt lên bàn thủy tinh trước mặt, vòng tay ôm lấy cậu, gần như là ngăn Lâm Giác lại.
Thanh âm của gã rất thấp, rất nặng, cố ý thổi hơi bên tai Lâm Giác: “Ca ca của em không hẹn hò với em, vậy em hẹn hò với tôi có được không? Tôi cũng có thể làm ca ca của em, còn có thể làm chuyện khác với em…”
Hơi thở lạ lẫm quanh quẩn khiến Lâm Giác không thoải mái nhíu mày.
Cậu đẩy gã đàn ông sắp dán lên người cậu ra, không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Tôi không muốn!”
Gã nhếch miệng cười khinh bỉ: “Bạn nhỏ à, đã tới đây thì phải hiểu rõ chứ.
Cậu có thể kêu thử xem ca ca gì đó của cậu có thể tới cứu cậu không.”
Âm nhạc xung quanh ồn ào, tiếng người huyên náo, gã không tin ca ca gì đó của cậu có thể tìm tới đây.
“Buông em ấy ra.”
Gã vừa nói xong thì một giọng nam bên cạnh đạm mạc vang lên.
Thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại có thể dễ dàng cảm nhận được tức giận trong giọng nói.
Lúc Giang Du Sâm tìm được Lâm Giác trong góc sàn nhảy của lầu một, gương mặt trắng nõn của thiếu niên đỏ bừng lên, hận không thể cách xa tên bên cạnh tám trượng.
Mà ngồi bên cạnh cậu là một gã đàn ông tóc vàng lạ mặt, lộ ra một cỗ túng dục quá độ.
Giang Du Sâm quan sát tỉ