Có đoàn đội chuyên nghiệp sau lưng Giang Du Sâm chỉ đạo phía sau màn, Tiêu Ngụy Nhạc không có giao chân tướng cho nick marketing để lộ ra ánh sáng mà tự mình ra trận, phát một bài Weibo dài, cắt tỉa kỹ càng thời gian năm đó.
Bao gồm cả quá trình y bị yêu cầu tiếp ông chủ lớn, cùng với ghi âm với người đại diện.
Lâm Giác an vị trên máy vi tính, theo dõi động thái dư luận.
Dài Microblogging vừa phát ra,tất cả bình luận phía dưới đều là chửi mắng.
【 Sao cậu còn có mặt mũi thanh minh vậy??? 】
【 Mặt dày vô địch thiên hạ 】
【 Tiêu Ngụy Nhạc cút khỏi ngành giải trí! 】
【 Bây giờ mắng mày, tao có thể được khen đến sang năm luôn! 】
【 Gãi cho gia cái!!! 】
…
Dần dần, người đến xem bài đăng Weibo dài của Tiêu Ngụy Nhạc càng ngày càng nhiều, một chút thanh âm lý trí bắt đầu chậm rãi xuất hiện.
【 Lầu trên mắng chửi người đã đọc hết bài đăng chưa? Lời giải thích này nhìn cũng có chút đạo lý mà 】
【 Tuyến thời gian đúng là không có chỗ mâu thuẫn, ghi âm tôi cũng nghe rồi không giống hậu kỳ chỉnh sửa】
【 Chẳng lẽ thật sự có ẩn tình khác sao? Đầu óc của tôi không đủ dùng… 】
【 Tôi dừng lại trong hàng, xem xem có bị phản kích lại không 】
…
Nhưng này chút hắc Tiêu Ngụy Nhạc người làm sao sẽ từ bỏ ý đồ, không đợi lý trí ăn dưa quần chúng phản ứng, càng nhiều chửi rủa liền phô thiên cái địa mà tới.
【 Ọe ọe ọe, muốn tẩy trắng sao? Cái này cũng có thể xem là chứng cứ sao? 】
【 Tiêu này xem ra rất tâm cơ, loại người này một chữ cũng không thể tin 】
【 Ghét nhất là loại người đổi trắng thay đen, ai mà chẳng biết bịa chuyện, ai mà chẳng biết sửa tuyến thời gian chứ? Có thể lấy ra chút bằng chứng ra không? Đừng nói với tôi ghi âm đó cũng là bằng chứng, bây giờ tôi tùy tiện tìm người đi trên đường cũng có thể ghi âm lại! 】
…
Nhìn số anti đột nhiên tăng lên, Lâm Giác bờ môi chăm chú nhấp thành một đường.
Loại anti này xem ra chính là thuỷ quân, rõ ràng là loại có tổ chức có kỷ luật.
Bọn họ cho rằng chuyện năm đó đã xảy ra quá lâ, Tiêu Ngụy Nhạc không thể đưa ra bất kỳ chứng cứ nào liên quan đến thời gian, cho nên muốn dùng tuyến thời gian này đập chết Tiêu Ngụy Nhạc.
Nhưng bọn họ sẽ không ngờ rằng, năm đó Tiêu Ngụy Nhạc không có gì, tinh thần bị bọn họ tra tấn đến sụp đổ chưa hề từ bỏ việc giữ lại chứng cứ.
Nhìn những hình ảnh giám định thương thế đ Giang Du Sâm gửi đến trên điện thoại, tay Lâm Giác không khỏi nắm chặt thành quyền, dù cho hình ảnh đã xử lý, làm mờ cũng có thể nhìn rõ những vết bầm xanh xanh tím tím trên da.
Không chỉ Tiêu Ngụy Nhạc, cậu cũng sẽ không buông tha những người này.
Mười phút sau, Tiêu Ngụy Nhạc bắt đầu xuống một đợt phản kích.
Y đăng từng cái giám định thương thế kia ra n, trên báo cáo viết tên của y, thời gian kiểm tra cũng rõ rõ ràng ràng, cột kết quả giám định rõ ràng viết: “Bị vũ khí sắc đâm bị thương, vết thương nhẹ cấp độ hai.”
“Vết thương nhẹ” tư pháp giám định cùng với định nghĩa phổ biến về vết thương nhẹ của mọi người khác biệt.
Có thể đến tình trạng này, đã là thương tích nghiêm trọng vi phạm hình sự, có thể bị phạt tù ba năm.
Chứng cứ thực sự được tung ra, tiếng chất vấn rất nhanh nhỏ đi nhiều, fan hâm mộ vẫn luôn chịu tra tấn rốt cục cũng có cơ hội nói chuyện.
【 Trời ạ, quá đau lòng, Nhạc Nhạc chịu khổ rồi 】
【 Vẫn luôn tin tưởng Nhạc Nhạc, cho dù trước đó bị tuôn ra tin xấu chưa hề thanh minh nhưng vẫn chờ chân tướng 】
【 Hu hu hu hu hu con trai của mẹ, đau lòng quá! 】
【 Tôi giết công ti! 】
【 Công ty quản lý lăn ra đây xin lỗi! 】
…
Nhưng chỉ từng này vẫn thiếu rất nhiều, hắc tử vẫn có thể tìm ra chỗ bôi đen y.
【 Cái này cũng chỉ có thể nói rõ là đã từng bị thương, chứ cũng không nhất định cũng là bởi vì cái gì mà bị thương mà? Hai chuyện này không liên quan】
【 Rõ ràng là Tiêu Ngụy Nhạc đánh người trước, nhưng video lại phát sinh sau 】
【 Vậy đoạn video lúc đầu kia là hai người rõ ràng làm mà? Lại còn giải thích thế nào? Còn không phải bán mông sao? 】
【 Đúng vậy, nếu không với tiếng xấu trước kia của Tiêu Ngụy Nhạc sao có thể Đông Sơn tái khởi? 】
【 Ông chủ kia thực thảm, cho cậu ta tài nguyên xong liền bị đá, nói không chừng còn bị cậu ta lừa bịp 】
【 Cư dân mạng thật dễ lừa gạt, cùng chó, chỉ cái nào là cắn cái ấy 】
…
Lâm Giác tức đến muốn đóng website lại, nhưng lại không thể làm gì.
Trước đó Tiêu Ngụy Nhạc chậm chạp không làm sáng tỏ, cũng là bởi vì chứng cứ y nắm giữ không hoàn toàn chặt chẽ, mà đối phương hiển nhiên cũng tìm được sơ hở, bẻ cong thời gian trong video, muốn tạo thành Tiêu Ngụy Nhạc bị thương lúc đánh người trước, video phát sinh ở sau.
Ngay tại lúc tất cả lâm vào cục diện bế tắc, fan hâm mộ cùng hắc tử đánh thành một đoàn thời điểm, thì thanh âm Wechat nhắc nhở của Lâm Giác đột nhiên vang lên một tiếng.
Là tin nhắn Giang Du Sâm gửi tới.
[ Sâm: Video ]
[ Sâm: Đây là camera người bên anh tra được ]
[ Sâm: Em gửi cho Tiêu Ngụy Nhạc đi ]
[ Sâm: Anh không có Wechat của cậu ta ]
Lâm Giác khẽ giật mình, mở video lên xem.
Mở đầu video vẫn là đoạn video được lưu truyền rộng rãi gọi là “Tiêu Ngụy Nhạc quy tắc ngầm” giám sát, nhưng ở phần cuối lại nhiều thêm vài giây nội dung.
Trong vài giây kia, Tiêu Ngụy Nhạc hung hăng cắn lên cánh tay người trên thân, hai người đánh nhau.
Gã đàn ông bưng ly thủy tinh trên tủ đầu giường hung hăng quẳng vào trước ngực Tiêu Ngụy Nhạc, thủy tinh quảng nát đâm xuyên làn da, chính là vị trí vết thương trong báo cáo.
Sau đó, Tiêu Ngụy Nhạc ra sức nắm mảnh kiếng bể đâm vào gã, lảo đảo chạy ra ngoài camera.
Không, có lẽ nói “bò” thì đúng hơn.
Cho dù là hình ảnh mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra trước ngực Tiêu Ngụy Nhạc chậm rãi nhỏ máu.
Mạch máu Lâm Giác mấp máy động trướng đau, hận không thể lập tức bắt gã đàn ông kia giải quyết tại chỗ, chỉ là hiện tại còn thời cơ chưa tới, cậu chỉ có thể cố nén buồn nôn, ấn mở khung chat với Tiêu Ngụy Nhạc.
Cậu không có trực tiếp gửi video cho Tiêu Ngụy Nhạc, mà là nhắn tin trước
[ Nhạc Nhạc ca, anh ở đâu? ]
Cậu chưa từng trải qua nhìn còn cảm thấy khó chịu, sợ cảm xuc Tiêu Ngụy Nhạc sẽ không chịu được sụp đổ.
Tiêu Ngụy Nhạc tin tức hồi phục rất nhanh: [ Anh ở đây, sao thế? ]
Lâm Giác thở sâu, đánh chữ nói: [ Anh Giang đã tìm được đoạn video sau rồi,anh… Anh muốn sao? ]
Nhìn thấy tin nhắn Lâm Giác, trong nháy mắt Tiêu Ngụy Nhạc trố mắt.
Những thứ kia giống như là biển gầm đánh vào y, âm thanh bột thủy tinh nát vụn, tiếng thét chói tai bên tai không dứt, dường như muốn bao lấy y.
Khuông Sách bên cạnh ngay lập tức nhận ra dị thường của Tiêu Ngụy Nhạc, đưa tay huơ huơ y: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao môi em trắng vậy?”
“Sách ca…” Tiêu Ngụy Nhạc thở hồng hộc, cưỡng chế từng đợt cảm xúc buồn nôn, “Anh thật sự… Không cảm thấy em bẩn sao?”
Mặc dù cuối cùng gã kia cũng không cưỡng hiếp y, nhưng hai tay sờ khắp người y, y đã chà rất nhiều lần những xúc cảm buồn nôn kia, nhưng vẫn còn cảm thấy lưu lại trên da, từng giây từng phút đều giày vò y.
“Em bẩn chỗ nào?” Gần như không nghĩ ngợi, Khuông Sách nói, “Người bẩn là bọn họ, người sai cũng là bọn họ.”
Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt Tiêu Ngụy Nhạc: “Em không sai,một chút