Sau khi bằng chứng của Tiêu Ngụy Nhạc được tung lên, càng ngày càng nhiều người về phía y, cùng giúp y lên án công ty quản lý, dân mạng cũng soi được trong video rất nhiều chứng cứ mới, tỷ như trong video trên cửa khách sạn có dán áp phích lưu hành mấy năm trước, kiểu dáng cái bàn cũng là kiểu cũ, vân vân.
Nhóm hắc tử triệt để câm miệng, Weibo chính thức của công ty quản lý cũng bị báo cáo như mưa.
Công an nơi này cũng đứng ra nói rằng liên quan đến hình sự, sẽ giúp đỡ điều tra, chân tướng còn lại còn chờ cảnh sát mở ra.
Cùng lúc đó, Lâm Giác cũng chính thức tiến vào đoàn làm phim của Trình Tu Minh.
Đây là một phim chuyển thể từ truyện Internet, fan hâm mộ của nguyên tác « Hành hiệp khách » rất nhiều.
Sau khi casting tung lên Weibo, dưới bình luận đầy kinh sợ.
【 Dm? Sao lại là cậu ta? 】
【 Sao Tử Vi từ trên trời rơi xuống*, tài nguyên thật nhiều 】
[ *Sao Tử Vi: đại diện cho may rủi]
【 Tác phẩm gì cũng không có, sao người này suốt ngày ở trên thanh tìm kiếm thế】
【 Có chút phiền 】
…
Lâm Giác cũng không lo lắng, bởi vì thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Tiến vào tổ, thành viên đoàn làm phim đối xử với Lâm Giác không tệ lắm.
Trình Tu Minh cũng không câu nệ diễn viên nổi tiếng, công khai tuyển diễn viên, lớn mật dùng rất nhiều người mới, thậm chí còn có người là lần đầu quay phim.
Điều tiếc nuối duy nhất là phần diễn trong phim quá nhiều, không đồng nhất với thời gian của Giang Du Sâm.
Sau khi Lâm Giác tiến tổ, thời gian hai người liên lạc rõ ràng ít đi rất nhiều.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, mỗi lần kết nối điện thoại, nghe được thanh âm khàn khàn của Giang Du Sâm, Lâm Giác liền hận không thể bắt anh lên giường nghỉ ngơi, hoàn toàn không đành lòng quấy rầy anh.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, sinh hoạt với tổ cũng dần dần đi vào quỹ đạo.
Lúc không quay phim, Lâm Giác luôn không nhịn được lấy điện thoại ra trò chuyện với cùng Giang Du Sâm.
Thời gian hai người không thống nhất, cũng chỉ có thể dùng phương thức liên lạc nguyên thủy nhất, đơn điệu, nhưng cũng có ẩn chứa vui vẻ
Ngoại trừ Lâm Giác, đại khái không có người thứ hai biết, cách thư giãn của Giang ảnh đế đỏ thấu nửa bầu trời ở ngành giải trí chính là trò chuyện Wechat với người khác.
Hôm nay, như thường lệ, trong lúc chờ đợi khởi công, Lâm Giác nhắn liên tiếp mấy tin, nhưng đến lúc đạo diễn gọi các diễn viên tập hợp, Giang Du Sâm cũng chưa trả lời.
Lâm Giác biết Giang Du Sâm bận bịu, cũng chỉ có thể buồn buồn cất điện thoại, đi qua bên đạo diễn.
Trải qua nửa tháng rèn luyện, quay chụp cũng tiến vào quỹ đạo.
Quay phim cổ trang chắc chắn không tránh được có phần cưỡi ngựa, thừa dịp phần cao trào nhỏ đã quay xong, Trình Tu Minh đã sắp xếp cho mọi người học cưỡi ngựa.
Nhân viên tổ đạo cụ công tác dắt mấy con thớt ngựa ra.
Trong đó có một con ngựa màu đỏ thẫm đang thở phì phì, cái đuôi không kiên nhẫn vung hai cái, trông có vẻ hung thần ác sát.
Trình Tu Minh đi lên phía trước, thân mật vỗ vỗ lưng một con ngựa màu xám, quay người hỏi đám người: “Trước đó mọi người từng cưỡi ngựa chưa?”
“Sắp!”
“Biết chun chút.”
“Chưa học qua…”
“Thấy hơi sợ hãi…”
Thanh âm của mọi người vang lên không ngừng, có người nói có, cũng có người nói không, ầm ĩ khắp chốn.
Dù sao đều là người mới, Trình Tu Minh cũng đã sớm đoán được sẽ là cục diện như vậy.
Đợi đến khi mọi người nói xong mới bất đắc dĩ nói: “Tới đây, hôm nay sẽ để sư phó dạy mọi người cưỡi.”
Trình Tu Minh đảo mắt một vòng: “Ai lên thử một chút không?”
Trong nháy mắt hiện trường yên tĩnh trở lại, không ai dám nói một câu.
Mấy con ngựa này nhìn dữ lại vừa cao lớn, chỉ cần một chân cũng đã có thể húc bay người.
Đám người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám làm người đầu tiên làm liều.
Lâm Giác đứng cách sư phó dẫn ngựa gần nhất, sư phó liền khoát khoát tay với cậu: “Cậu nhóc kia, cậu muốn thử trước không?”
Đã được sư phó điểm danh, Lâm Giác cũng không muốn cự tuyệt, do dự tiến lên.
Cậu chọn con người toàn thân đỏ thẫm, bắt chước Trình Tu Minh sờ đầu của nó, nào ngờ con ngựa trong nháy mắt hất đầu ra, dáng vẻ rất không tình nguyện.
Sư phó không khỏi cười ha ha, vừa vỗ đầu ngựa.
vừa ngẩng đầu nói với Lâm Giác: “Con ngựa này là con xinh đẹp nhất cũng là con hung dữ nhất trong đàn, tên là Táo Đỏ.
Nó tinh cực kì, không nghe cậu cũng bình thường, sư phó giống như tôi mới có thể miễn cưỡng thuần phục.”
Táo Đỏ cực kỳ không nể mặt sư phó, ngửa đầu thét dài một tiếng tại chỗ, muốn tung vó trước ra.
Sư phó: “…”
Bị vả mặt ngay tại chỗ là trí mạng nhất.
Sư phó có chút cười xấu hổ cười, cột chắc Táo Đỏ vào gốc cây bên cạnh, một lần nữa dắt một con ngựa màu nâu tới: “Cậu thử con này một chút đi, chắc sẽ đỡ quậy hơn Táo Đỏ một chút, tính con này khá dịu dàng ngoan ngoãn.”
Lâm Giác gật đầu, ngừng thở, ngón tay đang muốn sờ lên thì nơi xa đột nhiên truyền đến một trận rối loạn tưng bừng.
“Dm!”
Một diễn viên nhỏ bên cạnh ké quần áo Lâm Giác, “Lâm Lâm Lâm Lâm Giác… Cậu nhìn xem ai đến kìa!?”
“Ừm? Ai kìa?”
Tinh lực của Lâm Giác đang đặt hết ở trước mặt, thuận miệng trả lời một câu, hoàn toàn không để ý.
Táo Đỏ đang nhìn anh, đôi mắt to sáng ngời.
Chung quanh không tự giác yên tĩnh lại, một lát sau, giọng nói Lâm Giác quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn từ phía sau vang lên.
“Mộc Mộc.”
Là giọng của Giang Du Sâm!
Lâm Giác đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin quay đầu lại.
Sau lưng, một nam nhân vai rộng eo hẹp, mặt mày thâm thúy đang đứng ở nơi đó, nở nụ cười nhàn nhạt.
Lâm Giác nhất thời có chút mơ mơ hồ hồ, giống như là đang nằm mơ: “Giang, anh Giang? Sao anh lại tới đây?”
Rõ ràng hôm qua hai người vừa mới call video xong, khi đó sau lưng Giang Du Sâm vẫn đang là khách sạn của studio.
“Hai ngày này được nghỉ ngơi, thuận tiện tới tham ban*.”
[*Tham ban (探班): Những người không thuộc đoàn sẽ đến thăm một đoàn làm phim nào đó đang quay phim,, hoặc xem buổi sản xuất của họ.
Cái mà người ta thường gọi là “tham ban” dùng để chỉ người xem xét những người đang làm việc tại nơi làm việc hoặc nội dung của công việc]
Giang Du Sâm phân phó trợ lý mang hoa quả và điểm tâm phân phát cho mọi người, “Một chút quà tặng, thật không phải phép.
Hi vọng mọi người chăm sóc Mộc Mộc nhà chúng tôi nhiều hơn.”
Mọi người ở đây kinh ngạc đến nỗi cằm không khép lại được.
Mặc dù là dính ánh sáng của Lâm Giác, nhưng Giang thần tự mình đến thăm hỏi bọn họ, còn cho bọn họ đồ ăn, chỉ riêng việc này cũng đủ để bọn họ kể nhiều năm!
“Cảm ơn Giang thần!”
“Giang thần trâu bò quá!”
“Moa, yêu yêu!”
…
Vu Hướng Dương rảnh rỗi trong tổ nửa tháng cuối cùng cũng tìm được cơ hội chém gió: “Lén lút nói cho các người biết, Giang thần vẫn luôn đối xử tốt với Lâm Giác của chúng tôi như vậy.
Hồi trước lúc hai người ở chung tổ, mỗi ngày tôi đều phải xem bọn họ dính nhau.”
“Oa!” Lập tức có người hưng phấn lên: “Vu ca, vậy anh kể với bọn em một chút về chuyện của hai người họ đi!”
Vu Hướng Dương đang muốn há miệng thì đột nhiên nhìn thấy Giang Du Sâm bên cạnh hơi nhíu mày, đầu lưỡi lập tức bẻ một cái, ra vẻ bí ẩn: “Cái này sao, phải nói từ năm trăm năm trước lúc Hoa Quả Sơn sinh ra một con khỉ…”
Đám người:???
Cmn sao