Đêm khuya.
Trong căn biệt thự vừa lớn lại yên tĩnh, chỉ có một căn phòng nhỏ trên lầu hai là vẫn sáng đèn.
Thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi trên bàn, yên tĩnh làm bài.
Thiếu niên có làn da trắng nõn, trên mặt còn mang theo chút mập mạp của trẻ con, trên gương mặt xinh đẹp của thiếu niên có khí chất mà bạn đồng trang lứa không có, đó là sự trưởng thành… Và cô độc.
Hôm nay mới bài học về hình conic* hơi khó, Lâm Giác cắn bút, suy nghĩ rất lâu cũng không giải được câu hỏi số ba trong đề.
[ * Hình conic: là một đường cong trên một mặt phẳng được tạo ra khi một hình nón tròn đứng bị cắt bởi một mặt phẳng.]
Điều hoà mở lâu nên hơi đau đầu, Lâm Giác dứt khoát để bút xuống, đến bên cửa sổ mở cửa ra.
Bây giờ đang là mùa hè, không khí oi bức tràn vào.
Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ khiến cho xung quanh có thêm chút hơi thở tươi mát của cuộc sống.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay cậu lại phải ở nhà một mình.
Cha mẹ vẫn luôn bề bộn nhiều việc, chuyện lớn nhỏ trong công ty đều cần bọn họ lo liệu.
Anh trai liên tục nhảy mấy lớp, đã sớm cầm được bằng Thạc sĩ, cũng đến công ty giúp bọn họ giải quyết vấn đề trong công ty.
Từ khi lên cấp ba, Lâm Giác thường phải ở nhà một mình.
Vào ban ngày sẽ có dì đến quét dọn vệ sinh, gia sư cũng tới phụ đạo cậu học, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, trong căn biệt thự trống rỗng này ngoại trừ bảo vệ ngoài cổng thì chỉ còn dư lại mỗi mình cậu.
Bảo an còn phải làm công việc của mình, không có khả năng lên chơi cùng cậu, hơn nữa lòng tự trọng của người thiếu niên cũng không cho phép Lâm Giác làm như thế.
Cậu biết cha mẹ và anh trai đều rất yêu thương mình, bọn họ cố gắng làm việc để cậu có một cuộc sống và môi trường học tập tốt, nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa nhóc choai choai, ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy có chút cô quạnh.
Đứng bên cửa sổ một hồi, cảm xúc phiền muộn cũng đã tan đi không ít.
Lâm Giác trở lại trước bàn học định tiếp tục suy nghĩ đề toán đang dở dang kia thì dưới lầu, một chiếc xe con màu đen ngừng lại.
Một nam nhân vóc người cao gây, vai rộng eo hẹp bước xuống xe, nhưng khoảng cách quá xa, Lâm Giác thấy không rõ tướng mạo người kia cho lắm.
Nam nhân trò chuyện vài câu với bảo an rồi bước vào biệt thự.
Mắt Lâm Giác sáng rực lên, lại không nhịn được có chút khẩn trương.
Là anh trai trở về sao?
Nhưng vóc người đẹp như thế lại không quá giống.
Ngay lúc Lâm Giác đang suy nghĩ lung tung thì vang lên tiếng gõ cửa phòng.
“Cộc cộc”
“Cộc cộc”
Lễ phép mà giàu tiết tấu.
Lâm Giác chỉnh lại đồng phục trên người, rồi xuống lầu mở cửa ra.
“Mộc Mộc, ” nam nhân ngoài cửa cười khẽ, gương mặt thâm thúy hiếm khi dịu dàng lại, giọng nói từ tính không chút kiêng kỵ đập vào đáy lòng Lâm Giác.
“Đã lâu không gặp.”
Lâm Giác trố mắt rất lâu mới ngập ngừng nói mở miệng: “Giang thần…”
Nam nhân đẹp mắt hơi nhíu mày lại, hình như có chút bất đắc dĩ: “Em nghe cái xưng hô này từ đâu ra thế?”
“Fan hâm mộ của anh đều gọi như vậy.”
Lâm Giác vô thức rủ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Giang Du Sâm.
Đám fan hâm mộ đều nói Giang Du Sâm giống như thần tiên hạ phàm, thanh tú cao lạnh, lại khiến người không tự giác trầm luân.
Lâm Giác rất đồng ý.
“Cho nên… Em định để Giang thần đứng ngoài cửa sao?”
Giang Du Sâm không quá xoắn xuyết chuyện xưng hô, chỉ hơi hạ lông mày.
“… Thật xin lỗi.”
Lâm Giác khẽ giật mình, vội vàng để Giang Du Sâm vào nhà, mở đèn phòng khách ra, rồi lại chạy lộc cộc vào nhà bếp rót nước.
Làm xong hết thảy, cậu mới quy củ ngồi xuống trước mặt Giang Du Sâm, mắt vẫn không dám nhìn sang bên kia
Giang Du Sâm ung dung chậm rãi nhấp một ngụm nước, thế mà còn là nước chanh chua ngọt, trong veo vừa đủ quanh quẩn trong miệng, cũng hợp với khẩu vị của thiếu niên.
Anh giương mắt đánh giá thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên còn mặc đồng phục, nhưng lại không có cảm giác cồng kềnh như học sinh cấp ba bình thường.
Dưới bộ đồng phục học sinh rộng rãi có thể nhìn thấy thân thể thẳng tắp của thiếu niên, hai chân thon dài thẳng đứng đang chụm lại, có vẻ hơi khẩn trương.
Lâm Giác hiển nhiên cũng chú ý đến ánh mắt Giang Du Sâm.
Tim của cậu vô thức đập nhanh hai nhịp, một hồi lâu sau mới nhớ ra gì đó, lặng lẽ liếc Giang Du Sâm một chút: “Giang thần… Sao anh lại đột nhiên đến đây?”
“Anh của ngươi sợ em ở nhà một mình không an toàn, hôm nay đúng lúc anh đi ngang qua nên thuận tiện tới xem em một chút.” Giang Du Sâm thu hồi ánh mắt, tùy ý mà hỏi thăm, “Bạn nhỏ làm bài xong sao?”
Nội tâm Lâm Giác nóng lên, không ngờ Giang Du Sâm sẽ chủ động đến gặp mình.
“Hửm?” Lúc đầu Giang Du Sâm bài xong sao?”
Anh có ấn tượng không tệ lắm với đứa em trai này của Lâm Lãng.
Một đứa nhỏ chăm chỉ cố gắng, nhu thuận hiểu chuyện, khiến cho người khác rất thích.
Nếu không thì anh cũng sẽ không vì Lâm Lãng nhắc tới mà lúc đi ngang qua nơi này lại nhớ ra.
“Làm xong rồi!” Lâm Giác vội vàng đáp.
Không biết dũng khí từ đâu đến, khi nhìn thấy ý cười ranh mãnh của Giang Du Sâm, cậu dừng một giây, rồi lại tiếp một câu, “Còn nữa, em không phải bạn nhỏ!”
Bạn nhỏ này thật thú vị.
Luôn thích ở trước mặt người lớn giả vờ mình rất trưởng thành, nhưng hết lần này tới lần khác trong đôi mắt kia vẫn trong veo, xinh đẹp, không chứa chút vẩn đục, khiến cho người ta không ghét nổi.
Ý cười của Giang Du Sâm càng đậm hơn một chút, cố ý trêu cậu: “Vậy vị tiên sinh này có thể lấy bài tập của anh xuống để cho tôi kiểm tra một chút không?”
Lâm Giác đỏ mặt, lúng ta lúng túng chạy đến trên lầu lấy bài đến.
Áp lực học hành của học sinh cấp ba không ít, bài tập rất nhiều.
Giang Du Sâm nhận lấy cuốn vở bài tập, tùy ý