Sau khi lễ trao giải chấm dứt, đôi phu phu thần tiên Giang Du Sâm cùng Lâm Giác này cũng lên hotsearch.
Trải qua một phen nỗ lực, MC có thâm niên trong ngành giải trí Diệp Tiểu Ngọc nhờ vào năng lực nghiệp vụ siêu mạnh đã có được một buổi phỏng vấn có một không hai của hai người.
Phỏng vấn dùng hình thức phát sóng trực tiếp, cư dân mạng có thể tự do nhắn qua làn đan và đặt câu hỏi, ngay sau đó khách mời cũng sẽ chọn câu hỏi để trả lời.
Tuy rằng cũng có kịch bản nhưng so với phỏng vấn, thì như thế này càng kiểm tra được năng lực của MC.
Thời gian nhoáng cái đã đến ngày phỏng vấn, Diệp Tiểu Ngọc ngồi ở hậu trường, cầm kịch bản khẩn trương chuẩn bị.
Tuy cô đã phỏng vấn không ít minh tinh, nhưng không có ai nổi tiếng như hai vị này.
Nói hai người này là CP quốc dân cũng không ngoa, ở trên mạng có được rất nhiều fans, nếu như phạm sai lầm gì, mỗi người một giọt nước miếng cũng có thể dìm chết đuối Diệp Tiểu Ngọc.
Nhiếp ảnh gia ở một bênchủ động tới an ủi cô: “Đừng khẩn trương, hồi trước tôi đã từng hợp tác với bọn họ, hai vị lão sư này đều rất dễ ở chung.”
“Anh từng hợp tác với bọn họ à? Thật vậy chăng?” Diệp Tiểu Ngọc có chút giật mình, “Là chuyện khi nào thế?”
Nhiếp ảnh gia gãi gãi đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Là lúc bọn họ quay chương trình đầu tiên, lúc ấy nhân thủ đoàn phim không đủ nên tôi bị kéo qua hỗ trợ.”
“Oa! Là 《 Hí Cốt 》 sao?”
Vì phỏng vấn, Diệp Tiểu Ngọc ngầm luyện tập rất nhiều, nhưng cho dù không luyện tập thì cũng không ai không biết đến chương trình nổi tiếng một thời kia, “Sao lúc trước anh không nhắc đến? Lúc ấy anh chụp cái gì? Hai vị lão sư có dễ ở chung không?”
Nhiếp ảnh gia ngẩn ra, lại nhớ tới tình cảnh bị bọn họ tú ân tú ái.
Chính là vì chưa chụp được cái gì mà ngược lại bị thồn một ngụm cẩu lương, cho nên mới không mặt mũi để nhắc đến đó!
Nhiếp ảnh gia do dự hai giây, quyết đoán chuyển qua hai cái đề này: “Hai vị lão sư đều rất dễ ở chung, Giang Thần không cao lãnh lắm đâu, Lâm lão sư cũng rất lễ phép.
Tóm lại cô thấy rồi sẽ biết, fans thích bọn họ một chút cũng không lỗ!”
Dưới sự đảm bảo nhiều lần của nhiếp ảnh gia, Diệp Tiểu Ngọc cũng không còn khẩn trương nhu vậy nữa.
Cô đang nhìn lại kịch bản vài lần thì tiếng gõ cửa liền vang lên.
Diệp Tiểu Ngọc thở sâu, đứng dậy ra mở cửa.
“Xin chào.”
Ngoài cửa Lâm Giác lễ phép chào hỏi, gương mặt xinh đẹp cong lên.
Trong hai năm này, cậu đã trưởng thành trầm ổn hơn nhiều so với khi mới xuất đạo, khiến cho người ta cảm nhận được cái gì gọi là ôn nhuận như ngọc.
Giang Du Sâm phía sau cũng hơi hơi gật đầu: “Xin chào.”
“Xin chào hai vị!” Diệp Tiểu Ngọc vội vàng mời bọn họ tiến vào, giúp bọn hắn rót nước, “Trên đường vất vả rồi! Các lão sư ngồi xuống trước đi!”
Bên ngoài đúng là rét đậm, may mà trong phòng rất ấm áp.
Lâm Giác đang mặc một chiếc áo lông vũ thật dày, vừa vào cửa đã thấy hơi nóng, cậu theo bản năng muốn kéo áo xuống thì bị bị Giang Du Sâm ngăn lại.
“Từ từ hẵng cởi,” nam nhân nhàn nhạt nói, “Coi chừng bị cảm.”
Lâm Giác cười cười: “Em không yếu ớt như vậy đâu, một bộ quần áo thôi mà.”
Giang Du Sâm nhướng mày, tiến đến bên tai cậu: “Hai ngày vì sao lại phát sốt?”
“Đó là bởi vì…”
Lâm Giác đỏ mặt lên, ngậm miệng.
Còn không phải bởi vì dưới màn tuyết lớn, hai người nhất thời không nhịn được, liền ở ban công thân thiết trong chốc lát.
Bên ngoài là đầy trời tuyết bay, ngoài ban công lại không có máy sưởi…
Tóm lại, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh của Lâm Giác hiếm khi bị cảm, đã bị Giang Du Sâm cưỡng chế ở nhà vài ngày, cuối cùng mới có thể ra ngoài.
Giang Du Sâm cười nhẹ, hiển nhiên cũng là nghĩ tới chuyện ngày đó, xoa xoa đầu Lâm Giác đầu tóc, thấp giọng nói: “Ngoan, nghe lời.”
Diệp Tiểu Ngọc mới vừa đi rót nước về, nhìn đến Giang Du Sâm thân mật xoa đầu Lâm Giác, sợ tới mức thiếu chút nữa đổ nước ấm khỏi tay.
Tuy nói hai người cảm tình thực hảo, nhưng tính cách Giang Thần vẫn luôn là người sống chớ gần, Lâm Giác thoạt nhìn cũng là thanh đạm như ngọc, Diệp Tiểu Ngọc còn tưởng rằng bọn họ tôn trọng nhau như khách, không nghĩ tới lại ngầm…Cưng chiều như vậy.
Anh trai chụp ảnh ở một bên đã quen rồi, yên lặng ngồi ở trên sô pha làm bộ chính mình không tồn tại.
Diệp Tiểu Ngọc trố mắt hai giây, rất nhanh khôi phục tố chất chuyên nghiệp của bản thân, cười cười đưa nước qua.
Chờ hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó Diệp Tiểu Ngọc mở phát sóng trực tiếp ra.
Vừa mới phát sóng, lập tức có hàng ngàn hàng vạn fans tiến vào, trên màn hình điện tử ở bên cạnh, đạn mạc bay nhanh đến nỗi không thể thấy rõ
【 Tới rồi tới rồi!!! 】
【 Bổn cô nương của Du Sinh Bất Giác tới rồi đây!!! 】
【 A a a a a tôi chỉ biết a a a!!! 】
【 Mấy người xoát từ từ thôi, tôi sắp làm được một bản Powerpoint rồi này!!! 】
…
Lăn lộn một phen, điều chỉnh xong thiết bị, phát sóng trực tiếp cũng chính thức bắt đầu.
Phần đặt câu hỏi của MC thường đã được chuẩn bị sẵn, theo mẫu mực rõ ràng, không gì khác ngoài tên tuổi, sở thích chiều cao, kế hoạch tương lai ra làm sao… mà sau khi phần vấn đáp cơ bản kết thúc, cũng đã tới phần đặt câu hỏi mà mọi người mong đợi.
【 Tôi chuẩn bị xong rồi! Tôi chuẩn bị xong rồi! 】
【 A a a a a, chọn tôi chọn tôi đi!!! 】
【 Tín nữ nguyện ba năm không ăn thịt để đổi một cơ hội đặt câu hỏi!!! 】
…
Diệp Tiểu Ngọc cười đến xán lạn: “Xem ra các fan đều vô cùng nhiệt tình, bây giờ chúng ta chọn vấn đề thứ nhất, lâm lão sư trước đi.
Khi nào ngài thấy có thể thì kêu ngừng là được.”
Lâm Giác gật gật đầu, không quá vài giây, liền mở miệng nói: “Ngừng đi.”
Trên màn hình xuất hiện vấn đề là: “Muốn hỏi một chút món hai vị thích ăn nhất là gì ạ QWQ?”
Vấn đề này rất đơn giản, Lâm Giác không hề do dự liền nói ra: “Tôi khá thích ăn món cay, rất thích món Tứ Xuyên và Trùng Khánh, món lẩu shabu shabu* cũng khá thích.”
[ *Lẩu shabu shabu]
Đạn mạc lập tức xoát lên.
【 Bất ngờ quá má ơi, Mộc Mộc lão sư thoạt nhìn ngoan ngoãn như vậy, hóa ra là người không cay không vui sao? 】
【 Hâm mộ quá hu hu hu hu hu! Tôi cũng rất thích ăn cay, nhưng ăn là sẽ