Minh giới không có ánh mặt trời, đất đai không có một ngọn cỏ, trong dòng sông thống khổ tràn ngập vong linh đang khóc lóc.
Toàn thân Venus thuần một màu trắng, tóc vàng buông xuống, là sinh vật xinh đẹp duy nhất trong bóng tối u ám này.
Nơi đây không có núi Thánh phồn hoa, không có trai xinh gái đẹp, chỉ có vắng vẻ vĩnh hằng và tĩnh mịch, còn có âm thanh sởn gai ốc truyền ra từ dòng sông trong bóng tối.
Venus sợ hãi ôm chặt tay.
Đúng là cậu không phải thần minh có thể chịu khổ, ngay cả hoàn cảnh xấu cũng khó thích ứng, nếu không phải vì tìm kiếm linh hồn của Adonis thì cậu hận không thể lập tức chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng vì Adonis, cậu vẫn kiên định đi vào bên trong.
Ở cổng chính của Minh giới, chó săn ba đầu địa ngục Cerberus đang ngủ say, một khi có người lạ muốn xâm nhập, nó sẽ mở mắt đuổi khách không mời đi.
Venus có chút không biết làm sao.
Chó săn trông coi địa ngục chỉ cho phép vong linh tiến vào, còn có Thần minh hệ đầu của Minh giới có thể tự nhiên đi lại.
Thân là thần Olympus nhưng cậu không có cách nào tiến vào Minh phủ.
Cậu lang thang trước cửa địa ngục và rơi vào tình trạng khó xử.
"Venus?" Một âm thanh kinh ngạc truyền đến, "Làm sao cậu lại ở chỗ này?"
Venus ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị thần quen thuộc, đột nhiên phấn chấn hẳn: "Hermes!"
Đúng rồi, làm sao cậu lại không nghĩ tới, trong Thần Olympus còn có một vị thần có thể tự do ra vào Minh giới, đó chính là Hermes.
Hermes làm rất nhiều công việc bán thời gian.
Hắn là sứ giả của các vị thần, là Thần bảo hộ của người đi đường, bác sĩ, trộm cắp và thương nhân, là Thần gian lận, nhanh nhẹn và hùng biện, còn là sứ giả chỉ dẫn vong hồn, phụ trách dẫn vong linh đến Minh giới, thuộc về thành viên ngoài rìa của Minh giới.
Dù sao khi Hermes sinh ra là con riêng không có gì, có được địa vị như ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào bản thân dốc sức.
Nhân duyên của hắn ở trên núi Thánh rất tốt, giao thiệp rất rộng, ngay cả Minh giới cũng có vài phần giao tình, toàn bộ dựa vào điên cuồng làm việc nhiều năm như vậy, bận rộn thậm chí không có thời gian yêu đương.
Nam Thần Hephaistos không có tình nhân trên núi Thánh tính là một người, Hermes cũng là một người.
Nhưng bởi vì Hermes vĩnh viễn bảo trì bộ dáng thiếu niên, chúng thần cũng không đối đãi hắn như đàn ông thành thục.
Cho dù thật sự hắn lớn hơn Venus mấy trăm tuổi, khi Venus trưởng thành nhìn hắn cũng thấy giống một người em trai.
"Hermes, anh có tiếp nhận một vong linh tên là Adonis không? Tóc vàng, có lẽ cao như vậy, nhìn rất đẹp, đôi mắt màu vàng." Venus không thể chờ đợi.
Hermes lắc đầu: "Không có.
Sao cậu không hỏi Thanatos và Hypnos? Tôi chỉ chia sẻ một phần công việc của họ thôi."
Tử Thần Thanatos dùng lưỡi hái phụ trách thu hoạch vong hồn, Thần ngủ Hypnos phụ trách làm cho thân thể rơi vào giấc ngủ dài -- Bằng không sẽ xuất hiện hiện tượng cái xác không hồn.
Mà lưỡi hái lấy vong hồn ra khỏi thân thể, do hai anh em cùng mang đến Minh giới, chức trách tương tự với Hắc Bạch Vô Thường phương Đông.
Đôi khi bận rộn quá thì Hermes sẽ đến giúp đỡ, vì vậy mối quan hệ của hắn với anh em Tử Thần rất tốt.
Về sau Minh Vương cũng noi theo phương Đông, để giảm bớt áp lực công việc cho thân tín, tuyển dụng một đống Tử Thần và Thần ngủ tạm thời, sao chép hàng tá thuốc ngủ và lưỡi hái phà kè.
Tuy nhiên, tất cả là sau này.
"Tôi đang muốn đi hỏi." Venus khó xử nhìn chó săn ba đầu "Nhưng tôi không thể vào được."
"Không có việc gì, Tôi dẫn cậu vào." Hermes rất sảng khoái.
Venus biết ơn: "Cảm ơn anh, hôm nay gặp được anh thật sự là điều may mắn nhất của tôi!"
Dưới sự dẫn dắt của Hermes, chó săn ba đầu như không nhìn thấy, bọn họ dễ dàng tiến vào cổng chính Minh giới.
"Có phải Adonis là bạn thân của cậu ở thế gian không?" Hermes nhắc tới chuyện ăn dưa.
Hắn biết trong những ngày này Venus thường chạy xuống núi, và có thể Adonis không chỉ là một người bạn, mà là một người yêu.
Ai sẽ vì một người bạn bình thường mà chạy đến Minh giới đòi linh hồn chứ?
"Coi như là vậy đi." Venus không có ý định giải thích chi tiết.
Cậu không phải ngốc bạch ngọt, đã chứng kiến qua núi Thánh bởi vì ghen tị mà gây ra tai họa, cậu lại có nhiều người theo đuổi như vậy, giấu giếm thân phận tình nhân của Adonis là bảo vệ anh.
"Anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chết, tôi muốn mang linh hồn anh ấy về trần gian." Venus nói.
"Minh Vương bệ hạ sẽ không đồng ý." Hermes nói, "Con người không thể sống lại, ngài ấy không thể phá vỡ trật tự nhân loại vì cậu."
Venus mím môi: "Không thử làm sao biết được?"
Hermes thở dài: "Minh Vương bệ hạ công chính nghiêm minh."
Venus suy nghĩ một chút: "Nếu tôi ngủ với hắn ta thì sao?"
Hermes: "Khụ khụ khụ!"
Trên núi Thánh lưu truyền một câu nói, nếu có thể ăn nằm cùng Mỹ Thần Venus, hái sao hái trăng cũng phải đáp ứng cậu.
Chỉ là bình thường nhìn khuôn mặt này, cũng ít người có thể từ chối thỉnh cầu của Mỹ Thần.
Nếu ở trên giường, bắt phải chết cũng có thể.
Hermes còn nghĩ Venus không nghe thấy lời này, bây giờ xem ra, Venus không chỉ đã nghe thấy mà còn để trong lòng.
"Cậu ngủ với Minh Vương bệ hạ, vị tình...!người bạn kia của cậu sẽ không để ý ư?" Hermes nhắc nhở.
Venus: "Nhưng tôi đã cứu anh ấy."
Hermes: "Nếu hắn ta biết cậu sử dụng phương pháp này để cứu hắn, ngay cả khi sống lại thì hắn ta cũng tức chết lần nữa."
"Hả? Có phải vậy không? Nhưng cho dù anh ấy không chết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ ngủ với người khác.
Nếu cứ mỗi lần tôi ngủ với ai mà anh ấy lại tức chết, tôi phải cứu anh ấy bao nhiêu lần đây?" Venus buồn bã nói, "Tôi không hiểu, cái đó thì có gì mà phải tức giận."
Hermes: "..." May mắn thay, hắn không đặc biệt yêu thích Venus, nếu không nghe thấy cái này hắn cũng tức chết.
Họ gặp Minh Vương Hades trên ngai vàng.
Bên trái hắn là một vị Thần được áo choàng đen bao phủ và bên phải là một chàng trai tóc vàng xinh đẹp đối lập, đó là Tử Thần Thanatos và Thần ngủ Hypnos.
Hades là một Nam Thần áo đen tướng mạo không tầm thường, khí chất lạnh lùng.
Sau khi lắng nghe ý định của Venus thì hắn không động đậy: "Linh hồn của người chết không thể trở về mặt đất, đó là quy tắc."
Venus không cam lòng thêm tiền đánh bạc: "Nếu như chúng ta cùng nhau qua đêm?"
Hades thản nhiên nhìn cậu.
Venus cắn môi, dứt khoát lưu loát cởi bỏ áo bào của mình.
Hai tròng mắt Hermes phóng đại, đáy mắt hiện lên dục niệm.
Ánh mắt Hades lại bình tĩnh, tựa như ao tù nước đọng.
Hypnos - Một quý ông dịu dàng thì theo bản năng rời mắt.
Quần áo Venus cởi ra được một nửa thì một chiếc áo choàng đen bay qua đầu, che phủ thật kín đáo Venus.
Cậu ngẩng đầu nhìn lại, phía sau bên trái Minh Vương có một chàng trai tóc bạc u ám xinh đẹp, đồng tử màu bạc, nhìn lãnh đạm lại tái nhợt.
Là hình dáng của Tử Thần luôn bao phủ mình dưới áo choàng đen.
Tử Thần khoác trang phục của hắn lên người Venus.
Venus giật mí mắt, Thần tình yêu không có cảm giác xấu hổ và khó chịu, cậu cũng biết rõ trong lòng những vị thần trên núi Thánh kia đều nghĩ cách lột sạch quần áo của cậu như nào, thế cho nên khi có người khoác quần áo cho cậu, cậu cảm thấy lạ lẫm với sự tôn trọng như vậy.
Không, cũng không lạ lẫm, lần trước Hephaistos cũng khắc chế đắp chăn cho cậu.
Tại sao một số vị thần không bị dục vọng câu dẫn? Venus không thể hiểu được ba Nữ Thần, cũng giống như họ không thể hiểu được cậu.
Venus cũng không rõ vì sao rõ ràng Hephaistos yêu cậu lại ẩn nhẫn khắc chế, Thần của Minh giới thì từ đầu đến cuối thờ ơ với cậu.
"Mỹ Thần điện hạ." Hypnos tốt bụng mở miệng, "Thật ra chúng tôi vẫn chưa thấy vong hồn của thanh niên tên là Adonis mà ngài nói."
Venus sửng sốt, phản ứng đầu tiên là không tin: "Không, tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy chết, không phải vong hồn người phàm đều quy về Minh giới --" Cậu đột nhiên khàn giọng.
Phải, cậu quên mất, Adonis không phải là người trần thế.
Chỉ là cậu vẫn luôn không hỏi.
Các vị thần cũng sẽ chết.
Không phải là thần thì sẽ không chết, bọn họ không bệnh không tai thì có thể không già không diệt, nhưng gặp phải tai nạn vẫn sẽ chết.
Thần