Venus trở về núi Thánh và tự nhốt mình nhiều ngày trong phòng.
Cậu không xuống núi nữa, cũng không ra ngoài tìm các vị thần khác, mất đi hứng thú với toàn bộ thế giới.
Nam Thần có quan hệ tốt với cậu đều thay phiên nhau đến an ủi.
Hermes biết rõ chân tướng muốn tìm cách làm cậu vui vẻ, nhưng bất kể hắn biến thành ma thuật mới nghiên cứu như thế nào, Venus đều rầu rĩ không vui.
Hephaistos và Dionysus không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng lo lắng về tình trạng bất thường của Venus.
Hephaistos mang đến một đống đồ chơi nhỏ tự làm, Dionysus mang một vò rượu muốn cậu mượn rượu giải sầu, cũng đều không có tác dụng.
Bất cứ thứ gì thú vị đều không thể làm cho mặt Venus giãn ra, cậu cũng không có hứng thú cùng Dionysus uống rượu, cho dù đối phương hỏi thế nào cũng không chịu nói ra tâm sự của mình.
Dionysus bất đắc dĩ, đành phải buông rượu rời đi, không quấy rầy tâm tình Venus thêm sa sút nữa.
Còn Ares chưa đến.
Từ lần Ares xông vào tẩm điện Venus muốn ịch ịch bị đuổi ra ngoài, hảo cảm của Venus đối với hắn giảm xuống không phanh, về sau cũng chưa từng gặp lại.
Với tính cách quấn quýt của Ares, cho dù Venus không muốn gặp hắn, chính hắn cũng sẽ nhích lại gần.
Không phải hắn không muốn đến, mà là không đến được.
Sau khi hóa thân thành lợn rừng để giết Adonis, Ares trở về Điện Chiến Thần để dưỡng thương.
Vốn tưởng rằng vết thương do người phàm tạo ra không có gì to tát, lấy tố chất thân thể chiến Thần rất nhanh có thể khép lại, ai ngờ vết thương chảy máu không ngừng, dùng thuốc gì cũng không thể chữa khỏi.
Không chỉ vậy, Ares còn phát hiện ra một điều khủng khiếp hơn.
Hắn bị bất lực!
Tuy không biết chuyện bị mũi tên bắn vào bụng và không cương được có liên quan gì với nhau, nhưng dựa vào trực giác thì Ares khẳng định, nhất định là tên người phàm kia giở trò quỷ.
Nhưng hắn không có chứng cứ, người phàm kia cũng đã chết, hắn không có biện pháp.
Đối với Ares thì tình nhân bên cạnh không bao giờ đứt đoạn, kế thừa tính tình ngựa giống của cha Zeus mà nói, điều này còn lo lắng hơn vết thương không khép lại được trên bụng hắn.
Lần này Ares đoán mò cũng không oan uổng, đích thật đây là bút tích của Hải Thần.
Poseidon luyến tiếc hạ thuật cấm dục với Venus nhưng không có nghĩa là anh cũng sẽ nương tay với Ares.
Biết được Ares lén đi theo Venus xuống núi, thậm chí còn hạ độc tình nhân thế gian của Venus, nói hắn không có tâm tư với Venus thì ai tin đây?
Dùng thủ đoạn sạch sẽ anh còn chướng mắt.
Biến thành lợn rừng? Thật không may cho hắn.
Hải Hoàng bệ hạ có chủ nghĩa hoàn mỹ cực kỳ ghét bỏ.
Làm sao Poseidon có thể cho phép loại đồ vật đẳng cấp thấp này nhúng chàm Venus, lúc một mũi tên bắn tới, mũi tên đính kèm thuật cấm dục, đưa ra một chiêu cấm dục.
Miệng vết thương tĩnh dưỡng một thời gian vẫn có thể khép lại, chẳng qua cho hắn ăn chút giáo huấn, thuật cấm dục mấy trăm năm mà còn không biến hết, mấy trăm năm tới Ares cũng đừng hòng đụng vào bất kỳ đàn ông phụ nữ nào.
Loại chuyện mất mặt này, lấy tính cách giữ gìn mặt mũi của Ares thì sẽ không tuyên truyền ra ngoài, chỉ có thể tự mình chịu thiệt thòi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, hoa hồng đỏ trắng trong vườn hòa lẫn vào nhau.
Từ máu của Venus nhuộm hoa hồng trắng thành đỏ, trên thế giới lại có thêm giống hoa hồng đỏ này.
Mọi người ban cho hoa hồng trắng sự lãng mạn tinh khiết, nhưng cũng ban cho hoa hồng đỏ tình yêu nhiệt liệt.
Trong Điện Mỹ Thần, Venus nằm trên bàn, nhìn chằm chằm vào vò rượu mà Dionysus để lại.
Cậu ngơ ngác một hồi lâu, mới mở bình rượu ra, rót hết ly này đến ly khác vào cổ họng.
"Khụ khụ!" Đây là lần đầu tiên Venus uống rượu khi trưởng thành, còn chưa quen với hương vị rượu vang, uống hai ngụm đã sặc.
Cậu bình tĩnh lại, liều lĩnh tiếp tục uống.
Chẳng bao lâu sau, khuôn mặt của cậu nổi đầy ửng đỏ, say khướt gục xuống bàn.
Ánh trăng ban đêm rất mông lung nhưng giấc mơ của cậu lại là một bầu trời với ánh mặt trời chiếu rực rỡ.
Cậu mơ thấy thung lũng, bờ biển, ngôi nhà cổ tích nhỏ trong rừng.
Khi cậu thổi ốc biển, Adonis sẽ đến với cậu ngay lập tức; họ đi săn với nhau; cậu nhảy múa khi Adonis chơi đàn hạc cầm, Adonis cõng cậu lên hái quả dại, vì cậu mà bện vòng hoa xinh đẹp; họ chia sẻ những câu chuyện trước cửa sổ đầy hoa, một người kể một người nghe; họ hôn nhau triền miên vào đêm mưa...!
Giấc mơ đó rất dài, kéo dài đến 150 năm, giấc mơ rất đẹp, đẹp đến nỗi Venus không muốn thức dậy.
Vào cuối câu chuyện, họ ngồi cạnh nhau trước cửa sổ, Adonis dùng giọng nhẹ nhàng dễ chịu kể cho cậu nghe chuyện cổ, bản gốc là văn bản Trung Quốc, đã được Adonis dịch sang tiếng Hy Lạp để kể cho cậu nghe.
Nguồn gốc của sách tiếng Hoa cũng có một câu chuyện đẹp - người ta nói rằng một người phương Tây đi du lịch và kết bạn với người phương Đông, mang về rất nhiều sách, cuối cùng thì không biết tại sao rơi vào tay Adonis.
Cuốn sách là một câu chuyện cảm động, Adonis nói được một nửa, Venus vểnh tai nghe, còn chưa nghe thấy kết cục thì giọng nói của Adonis đã biến mất.
Không phải, còn chưa nghe thấy kết cục, sao lại không nói nữa?
Venus mờ mịt mở mắt ra, thấy mặt trời treo cao, bên cạnh không có Adonis, một mình cậu nằm sấp trước cửa sổ.
Đây không phải là ngôi nhà nhỏ trong rừng, mà là Điện Mỹ Thần.
Cậu bị đánh thức bởi ánh nắng mặt trời chói chang.
Venus dùng ngón tay che mắt, nheo mắt lại nhìn ánh mặt trời lấp lánh trên bầu trời qua kẽ tay.
"Mặt trời đáng ghét, không thể chờ tôi nghe xong câu chuyện rồi hẵn mọc lên sao."
Giấc mơ quá mộng mị, bỗng chốc Venus không phân biệt được thật ảo.
Tự bế mấy ngày ở trong phòng, rốt cuộc cậu đẩy cửa điện ra, không đi đường lớn mà giống như trước kia từ sông bơi vào bờ biển, lên bờ thổi ốc biển.
Cậu muốn nghe xong câu chuyện.
Venus thổi ốc biển xong, nhưng Adonis không xuất hiện trước mặt cậu như trước đây.
Venus thổi thêm vài tiếng nữa, Adonis vẫn không xuất hiện.
"Sao lần này lại muộn vậy?" Venus buông ốc biển xuống, "Quên đi, em tự đi tìm."
Cậu nhẹ nhàng đi vào nhà cây, trong phòng nhỏ trống rỗng, không có người nào.
Trên bàn còn bày một quyển sách, là quyển sách Hoa kia.
Ngày đó câu chuyện của Adonis mới kể được một nửa thì Venus không kiềm chế được dục vọng nên chủ động hôn Adonis, hôn cho Adonis không thể chuyên tâm kể chuyện, liền ôm cậu lên giường.
Vốn cậu định sẽ nghe tiếp câu chuyện vào ngày hôm sau, ai ngờ hôm sau có vẻ Adonis không vui lắm, cậu nói vậy thì không làm cái khác.
Adonis hiểu lầm ý của cậu, không kể xong câu chuyện cho cậu mà đã ôm cậu lăn giường.
Sau đó, Adonis đi ra ngoài và không bao giờ trở lại.
Venus nhìn xuống từ cửa sổ, nhìn thấy một đám hoa hồng đỏ nở bên cạnh rừng rậm, là bị màu máu nhuộm đỏ.
Giống như những bông hoa nhuộm máu trên cơ thể Adonis ngày hôm đó.
Venus nhẹ nhàng chớp mắt, giơ tay vuốt ve má, sờ đến một giọt nước mắt.
Đột nhiên cậu nhận ra rằng người kể chuyện cho cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Venus ở một mình trong nhà cây một ngày, cuối cùng chỉ mang về cuốn sách trước cửa sổ.
Sau đó, Venus có thêm một điều để làm - Cậu muốn tự học tiếng Trung Quốc để hiểu kết thúc của câu chuyện là gì.
Câu chuyện không bệnh mà chết thật sự quá khó chịu, nhất định cậu phải biết kết cục.
Adonis thông thạo nhiều ngoại ngữ nói với cậu rằng các ký tự Trung Quốc là văn bản khó khăn nhất và đẹp nhất mà anh đã học được.
Trên kệ sách của Adonis có một tập thơ Trung Quốc mà không bao giờ anh đọc cho Venus.
Anh nói bất kể dịch thơ trữ tình như thế nào cũng chỉ có thể lật ra ý nghĩa, không cách nào suy ra ý cảnh*.
Một chút Venus cũng không hiểu.
(*) Quan niệm nghệ thuật.
Bây giờ cậu muốn cảm nhận cảm giác của Adonis, muốn