Ăn no uống đủ, Thanatos đi từ nhà hàng ra, đang muốn mở cửa sau thì Diêm La đã dẫn đầu mở cửa trước ra, ý bảo Thanatos ngồi ghế lái phụ.
"......"
Thanatos không giỏi từ chối, mặc dù khoảng cách giữa ghế phụ và ghế lái làm cậu nghẹt thở nhưng cậu vẫn ngồi vào.
Khoảng cách quá gần có thể khiến Thanatos cảm thấy khó chịu.
Vừa rồi ngồi chung một cái bàn trong nhà hàng lớn như thế, cậu cũng chọn một vị trí xa Diêm La nhất.
Thanatos ngồi ở ghế phụ, như ngồi trên đống lửa.
"Sau này cứ ngồi chỗ này đi." Diêm La khởi động xe, "Người có thể lên xe của tôi cũng chỉ có một mình cậu."
Ăn xong một bữa cơm, Diêm La rất thương yêu đứa nhỏ tự kỷ này.
Đám thuộc hạ của anh đều hoạt bát ầm ĩ không bớt lo lắng, duy nhất có tính tình Bạch Vô Thường yên tĩnh một chút, cũng mạnh đến mức có thể một mình đảm đương một mặt trận.
Lần đầu tiên Diêm La nhìn thấy một Thanatos như vậy.
Đương nhiên sức mạnh của Tử Thần cũng cường đại, nhưng phương diện sinh hoạt này thật sự cần người quan tâm, tính cách an tĩnh nội liễm, còn hay sợ sệt.
Cảm giác này giống như đại ca đã quen với mấy con gấu ầm ĩ nhà mình, bỗng nhiên có một em trai ngoan nhà hàng xóm, ăn nhờ ở đậu, không nơi nương tựa, Diêm La nhìn thấy luôn muốn quan tâm một chút.
Trước đó một tháng, Thanatos cũng không bước nổi ra ngoài cửa hai bước, nếu không có người chủ động mời, có thể ở trong phòng đến dài đằng đẵng.
Thế giới bên ngoài đẹp như vậy, trong phòng ấm ức làm sao được? Sau này Diêm La định dẫn Thanatos đi ra ngoài dạo chơi, tận lực hết mình với tư cách chủ nhà.
Thanatos ngỡ ngàng nghĩ: Còn có sau này?
Một lần đã đủ để lấy mạng cậu.
Thanatos muốn nói không cần sau này, lại nghĩ đến không chừng lời mời của Diêm La chỉ khách khí, cậu nghiêm túc từ chối ngược lại có vẻ rất quan trọng hoá vấn đề.
Vì vậy, cậu im lặng.
Cậu nghiêng đầu, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên người cậu, lại bị áo choàng đen ngăn cản.
"Ngon không?" Đột nhiên Diêm La hỏi.
Thanatos quay đầu lại, suy nghĩ một chút rồi nói, "Ngon."
Diêm La cười nói: "Vậy sau này có muốn ra ngoài ăn nhiều đồ ăn ngon hơn không?"
Thanatos quay đầu về, lần này giọng nói nhẹ hơn rất nhiều: "Không muốn."
Muốn ăn nhiều thức ăn ngon hơn, nhưng không muốn đi ra ngoài.
Giọng nói cũng nhỏ hơn nhiều, rõ ràng là muốn ăn.
Diêm La cười mỉm.
Không có vị thần nào có thể thoát khỏi ẩm thực Trung Quốc.
Ví dụ phòng 202 có một gia đình ba người, lý do ở lại phần lớn là vì thức ăn ngon.
Diêm La trêu chọc cậu: "Tiểu yêu quái, đừng ngại, trong nhà anh mở nhà hàng, muốn ăn cái gì cũng có."
Thanatos nghẹn nửa ngày, vẫn cảm thấy cần phải sửa chữa, thấp giọng nói: "Không phải tiểu yêu quái."
"Vậy gọi cậu là Tiểu Tử Thần?" Diêm La rất biết lắng nghe "Vừa mới nhìn thấy tay cậu nhỏ hơn tôi một vòng."
Thanatos quay đầu lại: "Không phải."
"Nếu không so sánh xem?" Diêm La nói xong liền đưa một tay tới.
Ngón tay Diêm La thon dài, màu da ngọc bạch, rõ ràng thuộc về xương khớp người lớn, giống như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.
Thanatos chỉ liếc mắt một cái đã biết mình sẽ thua không thể nghi ngờ.
Mặc dù là đời thần thứ hai có vai vế rất cao, nhưng Thanatos vĩnh viễn là bộ dáng thiếu niên.
Vô luận chiều cao, hình dáng hay chiều dài ngón tay, đều kém Diêm La hình dáng đàn ông trưởng thành, càng giống như một pho tượng tinh xảo nhỏ nhắn.
Diêm La hoàn toàn có thể dùng lòng bàn tay bọc tay cậu ở bên trong.
Tay Thanatos cũng không vươn ra khỏi áo choàng, dùng hành động tỏ vẻ không so sánh.
Cậu cũng chống lại tiếp xúc thân mật với người khác.
"Không so sánh coi như cậu nhận thua." Diêm La cười gọi, "Tiểu Tử Thần."
Thanatos chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ không nghe thấy.
Sau ngày đó, Diêm La lại có thêm một sở thích mới, chăm sóc Tiểu Tử Thần.
Nhiều món ăn ngon như vậy không đi thưởng thức, cũng quá đáng tiếc.
Diêm La đã quyết tâm chăm sóc em trai tự kỷ này, đương nhiên là anh không thiếu sơn hào hải vị.
Mỗi ngày anh gọi rất nhiều đồ ăn giao đến chung cư, đặt trong phòng khách rồi chia sẻ với Thanatos.
Thanatos ngượng ngùng không định nhận, Diêm La lại bày ra bộ mặt phúc hắc, lắc quạt cười nói: "Tiền không dễ kiếm như vậy, chỉ nói chuyện với nhau chưa đủ, cậu còn phải cùng ăn cùng chơi.
Cho cậu ăn thì phải ăn."
"Không được từ chối, nếu không trừ tiền."
Sao lời này nghe như thế nào cũng không đứng đắn? Chỉ thiếu ngủ cùng.
Vì để cho Thanatos có thể ăn một miếng cơm nóng, Diêm La không tiếc tự hủy hình tượng quân tử, cũng rất hao tâm tổn trí.
Không có biện pháp, ai bảo em trai hàng xóm này ngoan ngoãn làm cho anh thương yêu chứ.
Thanatos có chỉ số IQ cao nhưng không sâu sắc, lại tin tưởng, coi việc ăn uống như một công việc, như vậy gánh nặng tâm lý sẽ ít đi rất nhiều.
Trong lòng cậu vẫn rất cảm ơn Diêm La cho cậu một công việc như vậy, để cậu có thể ăn được rất nhiều đồ ăn ngon.
Trước đây Thanatos chưa từng thử, một khi đã nếm qua, liền có ham muốn thế tục —— ít nhất có ham muốn ăn uống.
Bởi vì thật sự rất ngon.
Một tuần trôi qua, Diêm La mang các loại mỹ thực phong phú cho Thanatos nếm thử, cũng gần như thăm dò khẩu vị của Thanatos.
Tiểu Tử Thần chậm chạp còn chưa phát hiện, về sau, mỗi ngày ba bữa đều là theo khẩu vị của cậu mà làm, nói là ăn ké cùng anh, càng giống như Diêm La ăn ké cùng cậu.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*.
Mỗi ngày ăn cơm cùng nhau, dù có lạnh nhạt như thế nào cũng sẽ quen thuộc.
Thanatos cọ cơm của Diêm La, cũng ngoan ngoãn chịu trả lời vấn đề của Diêm La, còn có thể nói một câu dài.
Mặc dù chỉ phụ trách trả lời không chủ động đặt câu hỏi, cũng tốt hơn tháng đầu tiên gặp anh là trốn.
(*) Nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
"Sứ giả Câu Hồn của chúng tôi là Hắc Bạch Vô Thường, sứ giả của Hy Lạp chỉ có một mình cậu à?" Hiện tại Diêm La không có việc gì sẽ tán gẫu với Thanatos.
"Ừ." Đơn thuần chỉ thu hoạch linh hồn mà nói, quả thật chỉ có một Tử Thần.
"Chỉ câu hồn á? Thế còn thân thể thì làm sao?" Diêm La rất tò mò về câu trả lời cho câu hỏi này.
Đạo giáo phương Đông nói con người có ba hồn bảy phách.
Có hồn không phách thì thành si ngốc, có phách không hồn thì là người thực vật.
Không có hồn, thân thể vẫn còn sống, cũng không tính là hoàn toàn tử vong.
"Anh trai tôi là Thần ngủ, hắn sẽ làm cho con người rơi vào ngủ dài." Thanatos trả lời.
Phương Tây không có hồn phách, chỉ có linh hồn.
Thanatos gặt hái linh hồn, nhưng chỉ có như vậy thì thật sự cơ thể con người sẽ không chết, vì vậy cần Thần ngủ Hypnos để cho cơ thể ngủ dài.
Hắc Bạch Vô Thường một người câu hồn, một người đoạt phách.
Tử Thần với Thần ngủ một người câu linh hồn cho rời khỏi thân thể, một người làm cho thân thể ngủ dài.
Nguyên tắc thật sự là như nhau.
Làm rõ sự khác biệt giữa sứ giả Câu Hồn, Diêm La lại nói: "Địa phủ Hoa Hạ có Tứ Đại Phán Quan, thưởng thiện ty Ngụy Chinh, phạt ác ty Chung Quỳ, sát tra ty Lục Chi Đạo, âm luật ty Thôi Giác.
Minh Giới Hy Lạp cũng có trách nhiệm tương tự sao?"
Thanatos nói: "Có ba Phán Quan là Minos, Rhadamanthus và Aeacus, những người xét xử phán quyết tư tưởng, lời nói và hành vi."
Nhưng ba Phán Quan này cũng không phải thân tín của Minh Vương Hades, bởi vì bọn họ đều là con trai của Zeus, là Zeus phái tới.
Hades không dám tin tưởng họ.
"Vậy có thứ gì giống canh Mạnh Bà không?"
Thanatos luống cuống, cậu không biết canh Mạnh Bà là gì.
"Uống canh có thể làm vong hồn quên đi kiếp trước, uống xong là có thể luân hồi chuyển kiếp, một lần nữa đầu thai ở dương gian." Diêm La nhìn ra Thanatos không biết, đầu tiên là giải đáp cho Tiểu Tử Thần, trả lời xong lại thuận tiện giải thích hoang mang của cậu, "Hẳn là không có.
Ngược lại tôi quên mất, phương Tây không có luân hồi chuyển kiếp.
Hoa Hạ chúng tôi rất chú ý luân hồi của lẽ trời, ác quỷ đánh vào mười tám tầng địa ngục chịu phạt, còn lại có thể đầu thai trở về nhân gian, sống một cuộc đời mới."
Thanatos cũng là lần đầu tiên nghe nói sau khi người chết còn có thể đầu thai một lần nữa về trần gian, cậu nhẹ giọng nói: "Linh hồn vào Minh Giới không thể trở về trần gian nữa, trải qua phán quyết của Phán Quan, tội ác