Lúc leo núi bầu trời vẫn tối, gió đêm mang đến vài phần mát mẻ.
Những du khách leo núi khác bật đèn pin, không chú ý một chút còn vấp phải bậc thang.
Diêm La cõng Thanatos, vạt áo thật dài quét đất, đi lại rất thành thạo trong bóng đêm.
Họ là những sinh vật phù hợp nhất để ở trong bóng tối.
Thanatos nằm trên lưng Diêm La, không có nhịp tim hô hấp, cũng không lên tiếng, hai tay yên tĩnh đặt trên vai Diêm La, không dám quá mức thân mật ôm chặt cổ.
Diêm La cũng thử nói chuyện với Tiểu Tử Thần cả đường đi.
Chắc là Tiểu Tử Thần ngại ngùng, một câu cũng không trả lời, anh như đang cõng một người chết, bây giờ đang lên núi chôn xác.
Trí tưởng tượng này thật sự có chút kinh khủng.
Theo từng bước từng bước leo lên trên, bầu trời cũng dần dần sáng ngời.
Từ bóng đêm trải dài màu mực dày đặc hóa thành sương mù màu trắng bụng cá, cho đến khi được chiếu sáng bởi ánh mặt trời.
Diêm Vương cõng Tử Thần, từ trong bóng tối từng bước đi tới dưới ánh mặt trời.
Anh nói, chúc mừng sinh nhật, Thanatos, em sinh ra ở nơi ánh mặt trời cao ngất, về sau cũng phải đi vào trong ánh sáng.
Nghe được Diêm La chúc mừng, có một khoảnh khắc Thanatos mờ mịt, mới ý thức được, hôm nay là sinh nhật cậu.
Cậu không bao giờ có sinh nhật.
Cậu là con trai của Nữ Thần bóng tối, sinh ra trong bóng tối, lớn lên trong bóng tối, cậu tượng trưng cho cái chết, và cái chết đại diện cho bất hạnh.
Không ai chúc mừng sự bất hạnh.
Cho dù ngẫu nhiên nhắc tới sinh nhật của mình với Diêm La, có lẽ lúc ấy có chút chờ mong khó hiểu, ngày hôm sau cũng bỏ lại sau đầu, coi đây là khách sáo của Thần phương Đông.
Cậu không bao giờ tin sẽ có một người nào đó để ý đến sinh nhật của cậu, nếu không có kỳ vọng, sẽ không có thất vọng.
Chính cậu cũng đã quên, Diêm La lại nhớ rõ.
Không chỉ nhớ rõ, còn dẫn cậu vượt qua biển mây, leo lên đỉnh núi, nắm tay cậu.
Cậu mệt không chịu đi, cũng muốn cõng cậu đi qua bậc thang dài, đi từ nửa đêm đến bình minh.
Sau đó, đứng dưới ánh nắng đầu tiên của buổi sáng sớm, nói với cậu rằng cậu đã được ánh nắng mặt trời và may mắn chăm sóc.
Đây là lời chúc đẹp nhất và cảm động nhất mà Thanatos nhận được.
Cậu từ trên lưng Diêm La đi xuống, bỗng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
So sánh, cậu cảm thấy ngày "sinh nhật" của Diêm La, câu nói sống lâu trăm tuổi mà cậu chúc kia, thật sự như trò đùa.
Sau khi náo loạn loại nực cười đó, Thanatos đã bổ sung những câu chúc của Hoa Hạ như là "Hồng Phúc Tề Thiên", "Thọ Bỉ Nam Sơn", cậu đều có thể nghe hiểu.
Diêm La lại không dùng bất kỳ từ vựng thông thường nào, chỉ mượn một chùm ánh sáng đưa cho cậu, còn nói một câu cậu nghe không hiểu lắm.
"Nếu em không ghét tiếng xấu của Diêm La, xin hãy cho phép tôi chăm sóc em."
Lời tâm tình của Thần phương Đông quá mức hàm súc nội liễm, tuy không bằng một câu "Anh yêu em, anh muốn ở bên em" của Thần phương Tây, thẳng thắn nói trắng ra, nhưng lại có một loại dịu dàng lãng mạn khác.
Khuyết điểm chính là, Tiểu Tử Thần không thể hiểu được.
Chăm sóc?
Thanatos suy nghĩ nghiêm túc về ý nghĩa của cụm từ này.
Cậu đã học được từ "chăm sóc" trong ngữ cảnh Hoa Hạ, liên quan đến chăm sóc, quan tâm.
Cậu vẫn còn nhớ từ điển đưa ra một ví dụ: Chăm sóc người khác, giúp đỡ người khác làm niềm vui, là đức tính truyền thống của dân tộc Hoa Hạ.
Mà Diêm La có tất cả đức tính truyền thống của Hoa Hạ, anh hoà nhã nhân hậu, đạo đức tốt, quân tử đoan chính, tràn ngập khí phách.
Thanatos hiểu rồi.
Cho nên, cậu thiếu tiền không trả nổi tiền thuê nhà, Diêm La vừa vặn lúc cậu ngủ gật đưa gối đầu, cho cậu một công việc ưu đãi như vậy, để cho cậu có ăn có uống còn không cần lo tiền thuê nhà.
Quan tâm cuộc sống và chăm sóc cậu, sau khi cậu bị lửa nghiệp đốt cháy còn khẩn trương hơn cậu, còn nhớ rõ ràng sinh nhật cậu, tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu một phần kinh ngạc như vậy.
Đều là Diêm La chăm sóc cậu.
Diêm La là một thần minh có phẩm chất tốt đẹp, bất kể là ai, anh đều sẽ dịu dàng đối đãi như vậy.
Cậu không phải là người đặc biệt.
Không biết tại sao, nhận thức như vậy làm cho Thanatos cảm thấy có chút không hài lòng.
Diêm La tốt như vậy, cậu không nên vì thế mà không vui.
Cậu không thể nghĩ Diêm La chỉ đối tốt với cậu, như vậy quá ích kỷ.
Giống như nắm lấy một chùm ánh sáng và muốn ánh sáng chỉ chiếu vào mình.
Ánh mặt trời là để chiếu rọi trần gian, Diêm La là thiên thần cứu thế, dịu dàng mà lớn mạnh, cứng cỏi lại mềm mại, đây mới là cái làm rung động cậu.
Nhưng vẫn là...!
Không vui.
Cái này có chút giống già mồm cãi láo, may mà có áo choàng đen che đi, không nhìn ra biểu cảm.
Thanatos cúi đầu đáp một câu: "À."
Rồi không nói gì nữa.
Một âm tiết quá ngắn để nghe ra cảm xúc.
Cũng không có ý định lấy áo choàng xuống tắm nắng.
Diêm La: "..."
Nhìn phản ứng bình thản này, đúng là hiện tại Tiểu Tử Thần không có suy nghĩ gì về anh.
Không sao, anh đã dự đoán được.
Bước đầu tiên này vừa mới bước ra, sao có thể một bước lên trời.
Diêm La tự nhiên chuyển đề tài: "Đi dạo một chút trên đỉnh núi thôi."
Ngọn núi họ đang đứng là đỉnh Ngọc Hoàng, bởi vậy có miếu được gọi là miếu Ngọc Hoàng, trong miếu cung phụng Ngọc Hoàng đại đế.
Đỉnh núi này có rất nhiều du khách, chụp ảnh phong cảnh mặt trời mọc đằng đông, biển mây mênh mông.
Thanatos thấy miếu Ngọc Hoàng kia, đang muốn đi vào xem một chút thì bị Diêm La bắt lấy cổ tay.
Thanatos không hiểu.
"Trong miếu cung phụng Ngọc Đế, người đứng đầu Thiên Đình trên chín tầng mây." Giọng điệu Diêm La không chút để ý, "Hoa Hạ chúng tôi có quy củ, đất trời biển, ba giới thần minh không xâm phạm lẫn nhau, địa bàn này của hắn, chúng ta không cần đi."
Nếu có quan hệ cá nhân cũng không sao, chẳng qua thái độ này của Diêm La rõ ràng không quen chớ quấy rầy.
Đầu óc Thanatos linh hoạt, thay thế các vị Thần Hy Lạp vào cũng dễ hiểu.
Hy Lạp cũng có ba giới đất trời biển, người kiểm soát lần lượt là Hải Hoàng Poseidon, Minh Vương Hades, Thần Vương Zeus.
Diêm Vương tương đương với Minh Vương Hades của bọn họ, Ngọc Đế tương đương với Thần Vương Zeus.
Đền thờ của Zeus thì Hades không bao giờ đặt chân đến.
Tương tự như vậy, miếu Ngọc Hoàng này, Diêm La không muốn bước vào cũng rất bình thường.
Huống chi...!Diêm La chính là rơi từ Thiên Đình xuống âm ty mở ra thế giới mới, đối với Thiên Đình mà nói được coi là phản đồ, cũng không biết quan hệ với người đứng đầu Thiên Đình như thế nào, đại khái là không tốt.
Bọn họ đi vòng qua miếu Ngọc Hoàng, xem mấy điểm tham quan, lại gặp phải một miếu đạo sĩ, gọi là Bích Hà Từ.
Tuy rất muốn biết miếu Thần Hoa Hạ trông như thế nào, nhưng xét đến quy củ của Thần Hoa Hạ, Thanatos vẫn quyết định tránh đi.
Lúc này Diêm La lại nói: "Muốn xem thì đi vào xem đi."
Thanatos: "?"
Diêm La nói: "Bích Hà Nguyên Quân là người quen cũ của tôi, kính thăm bạn cũ, cũng không sao."
Thanatos: "..."
Cho nên quy củ chỉ là thùng rỗng kêu to, có thù không muốn gặp Ngọc Hoàng mới là thật đi...!
Bích Hà Nguyên Quân còn được gọi là Hoàng Hậu Thái Sơn, là một vị nữ thần có địa vị phi phàm trong đạo giáo.
"Che chở chúng sinh, linh ứng cửu châu", "Cai quản thần binh nhạc phủ, quan sát trần gian thiện ác" đều là hình dung cô, đủ thấy là một Nữ Thần nhân đức thiện lương cỡ nào.
Dân gian nói "Bắc Nguyên Quân, Nam Mẫu Tổ", chính là hai vị Sơn Thần và Hải Thần này.
Bích Hà Từ lộng lẫy như cung điện, Thanatos đi vào cũng không phải vì bái lạy, chỉ là tham quan.
Xem qua mấy điểm tham quan, thời gian đã không tính là sớm, khách du lịch trong miếu cũng không tính là nhiều.
Thanatos đi thưởng thức miếu đạo sĩ giàu hơi thở lịch sử này, Diêm La lại không vào.
Diêm La cố tình để Thanatos có thể một mình đặt chân vào