Mãi mãi là nửa kia của cuộc đời nhau.
Bàn tay của Thanatos cuộn tròn buông xuống dưới bàn, nắm lấy cái ghế dưới người.
......Sao lại giống một lời tuyên thệ trong hôn nhân vậy?
Mọi người sẽ luôn luôn nói điều này trong lễ cưới: Cho dù nghèo đói hay giàu có, sức khỏe hay bệnh tật, anh sẽ luôn luôn yêu em, yêu em đến đầu bạc răng long, yêu đến vĩnh viễn về sau.
Sau đó trao nhẫn và đưa bản thân vào cuộc sống của nhau.
Họ không có cách nào để được mãi mãi, cái chết sẽ tách họ ra.
Có một lần chú rể vừa đọc xong lời tuyên thệ trong hôn lễ, đã bị trần nhà sụp đổ đập trúng, chết tại chỗ, bị Tử Thần đã chờ ở một bên mang đi.
Ngay từ đầu Thanatos đã biết người đàn ông sẽ chết, mọi người trong bữa tiệc mỉm cười chúc cô dâu và chú rể, nhưng không thể nhìn thấy Tử Thần cũng là khách mời của đám cưới này.
Thanatos nhìn chú rể đọc tuyên thệ đầy trìu mến, nhìn cô dâu phấn khích rơi nước mắt, nhìn trần nhà đột nhiên sụp đổ đập vỡ đầu chú rể, xem một bộ phim hài biến thành một bi kịch.
Thế gian là vô thường, con người không thể vĩnh cửu.
Nhưng các vị thần thì có thể.
......!Cậu đang nghĩ gì vậy? Nghe một câu từ Diêm La lại nghĩ đến hôn lễ.
Đây chính là cảm giác nghi thức mà Diêm La muốn sao? Một sinh nhật, nghi thức giống như kết hôn.
Cũng có thể phương Đông bọn họ chính là như vậy, là kiến thức của cậu nông cạn.
Trong đầu lộn xộn ngổn ngang suy nghĩ rất nhiều, thân thể Thanatos vẫn không nhúc nhích, biểu cảm trên mặt lại giấu dưới áo choàng, nhìn như hoàn toàn không có phản ứng.
Diêm La lặng yên không một tiếng động thở dài.
Thật sự là Tiểu Tử Thần đủ chậm chạp, đương nhiên cũng có thể sẽ nghĩ đến mức độ kia nhưng lại không biết đáp như thế nào.
Diêm La là ám chỉ, cũng là thăm dò, trước mắt không thu hoạch được tin tức có ích.
Tiểu Tử Thần không vui mừng cũng không chống cự, như là hoàn toàn chết lặng với tình cảm.
Anh không thể ép quá chặt.
Trước khi xác định Tiểu Tử Thần cũng có cùng ý nghĩ, nếu trực tiếp nói "Tôi thích em" thì với Tiểu Tử Thần mà nói chính là một tín hiệu nguy hiểm.
Nếu bởi vậy mà ngay cả bạn bè cũng không dám làm với anh, một lần nữa khép lại khe hở trái tim thật vất vả mới mở rộng, nỗ lực lúc trước là uổng phí.
Đến lúc như này, bỗng nhiên Diêm La đã lý giải được hai thuộc hạ Hắc Bạch Vô Thường kia làm sao có thể kéo dài một ngàn năm cũng không dám nói rõ, loại chuyện thích này trước khi được đáp lại rõ ràng, luôn luôn thật cẩn thận.
Tính cách nóng chậm của Tiểu Tử Thần không chịu nổi quan hệ đột nhiên vượt quá mức, hậu quả của việc vội vàng tới gần sẽ là lùi xa hơn, còn phải từ từ tiến đến.
Cũng may Diêm La có đủ kiên nhẫn.
Anh cũng sẽ không giống hai tên ngốc chờ một ngàn năm kia, đứng tại chỗ cái gì cũng không làm.
Không thể một bước vượt qua khoảng cách an toàn, nhưng có thể đến gần từng bước một.
Bọn họ ở khu thắng cảnh Thái Sơn chơi một ngày, ăn xong mì thì buổi chiều lại đi dạo phố với Diêm La.
Thanatos nhìn chong chóng trong tay đứa bé trên đường, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, Diêm La cũng mua cho cậu một cái, nhét vào tay cậu.
Thanatos: "Tôi không phải trẻ con."
"Em nhỏ hơn tôi nên em là trẻ con." Diêm La tự nói.
Thanatos: "...!Chưa chắc đã nhỏ hơn anh."
Đều là mấy vạn tuổi, ai lớn ai nhỏ còn chưa biết đâu, cậu chỉ có bề ngoài nhỏ, tuổi tác cũng không nhỏ.
"Phải không?" Diêm La nhướn mày, "Tuổi em mở đầu bao nhiêu?"
Mặc dù tuổi cụ thể không thể nhớ đến từng chữ số nhưng số đầu tiên vẫn còn nhớ.
Thanatos nói: "Ba."
Thanatos là một vị thần tương đối trẻ trong thế hệ thứ hai, cho đến nay khoảng 30.000 năm tuổi.
"A, tôi bốn, kém một vạn tuổi." Diêm La cười nói, "Còn nói không phải trẻ con?"
"..." Thanatos từ bỏ việc tranh luận.
Thảo luận về tuổi của các vị thần là vô nghĩa, cũng đâu có chết.
Phố buôn bán có rất nhiều khách du lịch, trang phục của Diêm La và Thanatos nhiều lần thu hút sự chú ý, Thanatos đi bộ đều cảm thấy rất kỳ lạ, muốn về nhà sớm.
Thế nhưng đi dạo với Diêm La, thì cậu lại muốn đi lâu hơn một chút, mặc dù không cảm thấy hứng thú với những thứ buôn bán.
Tâm lý mâu thuẫn, Thanatos không biết vì sao.
Diêm La mua cho Thanatos một bộ bút mực giấy nghiên ở quán lưu niệm làm quà sinh nhật.
"Bút mực ở trần gian không tính là tốt, coi như là kỷ niệm du lịch, trở về tôi tặng em một bộ tốt hơn." Diêm La nói.
Thanatos nói: "Tôi không biết viết bút lông."
Cậu có thể viết rất đẹp tiếng Hy Lạp, tiếng Latinh và tiếng Anh bằng bút lông vũ.
Nhưng rõ ràng bút lông phương Tây với bút lông phương Đông không phải cùng một loại, cậu chỉ có nhìn không thể viết chữ phồn thể của Hoa Hạ, mua là lãng phí.
"Tôi có thể dạy em." Diêm La vinh dự ghi nhớ sứ mệnh giới thiệu văn hóa.
Thanatos không từ chối nữa, cuối cùng vẫn nhận quà tặng của Diêm La.
Đây là lần đầu tiên cậu nhận được một món quà sinh nhật.
"Cảm ơn." Cậu nhỏ giọng nói, giọng nhẹ đến mức như là chỉ có mình nghe thấy.
Nhưng Diêm La nghe thấy, anh nói: "Khách khí với bạn bè làm gì? Sau này mỗi lần sinh nhật tôi đều tặng quà cho em."
Thanatos thốt lên: "Nếu tôi về Hy Lạp thì sao?"
Nói xong chính cậu cũng sửng sốt.
Tại sao cậu lại hỏi câu này?
Nó giống như...!Cậu không muốn trở về, như vậy sẽ không gặp được Diêm La.
Nhưng cậu nhất định phải trở về, lần này đến chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ của Minh Vương.
Công việc bên Hy Lạp tạm thời có vong linh thay thế, nhưng đó cũng không phải kế lâu dài, vong linh không chống đỡ nổi công việc có cường độ cao vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Ngay cả một người bạn...!Cách nhau vạn dặm, cũng sẽ dần phai nhạt đi.
Cậu không muốn mất người bạn này.
Bỗng nhiên Thanatos sinh ra một chút không nỡ.
Rõ ràng Diêm La còn ở trước mắt cậu, cậu nghĩ đến ngày phải chia lìa thì bắt đầu lưu luyến.
Sắc mặt Diêm La như thường: "Vậy tôi gửi cho em là được.
Hoặc tôi tìm 28 tinh tú làm visa, bay qua tìm em, thuận tiện du lịch ở chỗ em.
Nhưng tôi không quen Hy Lạp lắm, phải phiền em làm hướng dẫn viên du lịch."
Anh cười nói: "Đúng là có nhiều bạn thì nhiều đường, có bạn bè đi khắp thiên hạ cũng không sợ."
Trái tim hoảng loạn của Thanatos đột nhiên được an ủi.
Diêm La nói sẽ tới tìm cậu.
Cậu sẽ không mất người bạn này đâu.
Từ Thái An về Thanh Châu, màn đêm đã buông xuống.
Xuất phát là đêm tối, trở về cũng là đêm tối, giống như mọi thứ ban ngày đều là ảo mộng một hồi, cậu chưa bao giờ được ánh mặt trời bao phủ.
Nhìn thấy các tòa nhà chung cư quen thuộc, Thanatos nghĩ hôm nay cứ vậy trôi qua.
Thời gian trôi thật nhanh.
Rõ ràng đi trong đám người là một chuyện dài dằng dặc dày vò như vậy, bởi vì bên cạnh có Diêm La làm bạn, cậu lại không cảm giác được thời gian trôi qua.
Ngày hôm nay cậu rất vui vẻ, vui vẻ đến bây giờ có chút buồn bã.
"Đi vào đi." Diêm La nói.
Thanatos "Ừ" một tiếng, chậm rãi đi theo.
Đi đến trước cửa chung cư, Diêm La sờ túi, quay đầu lại hỏi: "Tôi không mang theo chìa khóa rồi, em có chìa khóa không?"
Thanatos cúi đầu lấy chìa khóa ra, Diêm La nghiêng người nhường sang một bên, để cho cậu mở cửa.
Thanatos cắm chìa khóa vào lỗ khóa, vừa mở cửa còn chưa chạm tới công tắc đèn, trong phòng bỗng nhiên sáng như ban ngày.
Dải ruy băng đầy màu sắc từ trên trời rơi xuống, giống như tiên nữ rải hoa, phủ lên người Thanatos.
Bước chân của cậu dừng lại.
Phòng khách ở tầng một đã thay đổi đáng kể, được trang trí bóng bay, hoa và ruy băng, các bức tường cũng được dán bóng bay để tạo thành chữ cái tiếng Anh "Happy Birthday"
Ở giữa bày một cái bàn ăn hình chữ nhật, trên đó bày đầy những món ngon nóng hổi.
Một nhóm người - Nên nói là thần, kéo một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ đi ra, hát cho cậu bài chúc mừng sinh nhật: "Chúc bạn một sinh nhật hạnh phúc, chúc bạn một sinh nhật hạnh phúc..."
Là rất thông thường, rất cũ rích, là cảnh sinh nhật của con người.
Đối với Thanatos là mới lạ, bởi vì cậu chưa bao giờ có.
Thanatos giật mình tại chỗ, nhìn các vị thần tụ tập lại đây.
Có Hắc Bạch Vô Thường, có một gia đình Venus ba người, đều là người của chung cư này.
Còn có Thôi Giác là Phán Quan mà ngày đó cậu gặp ở khách sạn Yên Lạc.
Ngoài ra, còn có mấy thần phương Đông khác cậu chưa từng thấy qua.
Thanatos không biết làm sao với loại cảnh tượng này, theo bản năng quay đầu, ném ánh mắt cầu xin về phía Diêm La —— mặc dù Diêm La không nhìn thấy biểu cảm của cậu.
Diêm La lại không hề ngoài ý muốn với màn kinh ngạc này, hơn nữa thuận lợi gia nhập vào bọn họ, trong nháy mắt anh quay đầu lại cười hát tặng cậu: "Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ..."
Sau đó chuyển sang hát tiếng Anh.
Bàn tay dưới áo choàng của Thanatos không có nơi nào để đặt.
"Thanatos, lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Mạnh Bà, tên thật Mạnh Vãn, cậu gọi tên tôi là được rồi." Cô gái cầm bánh ngọt cười tủm tỉm nói, "Đây là Đầu Trâu Mặt Ngựa, đó là Chung Quỳ, Ngụy Chinh, Thôi Giác, Lục Chi Đạo, ba vị Hy Lạp kia không cần tôi giới thiệu đi, hẳn là cậu còn quen thuộc hơn tôi."
Thật ra