Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại

Cuộc sống chính là lắm tai nạn


trước sau

Lúc Mạnh Bạch cùng Lăng Khả Nhi ngọt ngào, bên này Lãnh Diệc Thần xuất hiện nguy cơ rất lớn.

Buổi trưa, một cô gái dẫn một đám người khí thế hung hăng đi tới nhà họ Lãnh, mà cô gái dẫn đầu chính là Vương Nhã Nhất biến mất đã lâu, lúc này trên mặt cô tràn đầy phẫn nộ. Ông quản gia thấy là Vương Nhã Nhất, vì vậy cũng không phòng bị mở cửa.

“Lãnh Diệc Thần đâu?” Vừa vào cửa Vương Nhã Nhất đã đỏ mắt, tức giận hỏi.

Ông quản gia thấy khí thế có chút không đúng, vì vậy im lặng không nói câu gì, lúc này một con dao kề lên cổ ông.

Cơ thể ông quản gia khẽ run rẩy, giọng nói gọn gàng linh hoạt “Ở trên lầu, ngủ.” Thật xin lỗi cậu chủ, vì cái mạng nhỏ này......phải để cậu uất ức rồi.

Vương Nhã Nhất dẫn một đoàn người xông tới, một cước đạp cửa phòng Lãnh Diệc Thần. Lúc này Lãnh Diệc Thần ngủ thật ngon, cậu lập tức bị âm thanh không lồ này làm cho thức tỉnh, dụi dụi hai mắt, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo “Ai vậy?” Sao lại không biết gõ cửa, thật là không có lễ phép.

“Là chị.” Ánh mắt Vương Nhã Nhất nhìn Lãnh Diệc Thần tràn đầy ý hận.

Lãnh Diệc Thần thấy đám người kia liền hoàn toàn tỉnh táo, khó tránh khỏi bị giật mình, hoảng sợ nhìn bọn họ “Chị Nhã Nhất, mọi người muốn làm gì?”

Vương Nhã Nhất lạnh lẽo cười một tiếng “Tên nhóc cậu, tôi phòng ngày phòng đêm, phòng người khác cướp đi, một người với cơ thể yếu ớt như cậu lại muốn giành người với tôi?”

Cướp người?

Lãnh Diệc Thần thất kinh: Là anh trai? Hay là Lăng Khả Nhi.

Thấy cậu không nói lời nao, Vương Nhã Nhất nghĩ cậu chấp nhận, hừ lạnh một tiếng, uy hiếp: “Tôi nói cho cậu biết! Liền tính cậu có quan hệ thân thích tôi cũng không thèm để ý, bây giờ cậu đã chuẩn bị xong giác ngộ việc tranh giành đàn ông với tôi sao?”

Thật chẳng lẽ là anh trai?

Lãnh Diệc Thần hoảng hốt trong lòng, khoát tay lia lại, cất giọng run run nói: “Nhã Nhất, em cảm thấy chị nên tỉnh táo lại một chút thì tốt hơn, là thế này, em......anh ấy!”

“Không có gì đáng nói, người đâu, đem Lãnh Diệc Thần đi cho tôi!” Không đợi Lãnh Diệc Thần nói hết lời, Vương Nhã Nhất không nhịn được cho người kéo Lãnh Diệc Thần từ trên giường xuống. Cô ta vốn cho rằng Lăng Khả Nhi mới là đầu sỏ gây nên, kết quả ngàn vạn lần không ngờ tới!

Lãnh Diệc Thần chưa kịp nói gì liền bị người phía sau trói gô mang đi! Mà ông quản gia từ đầu đến cuối đứng nhìn, giả bộ như không nhìn thấy.

Lãnh Diệc Thần bị trói đưa lên một chiếc xe màu đen, cơ thể cậu bị buộc dây ni lông, căn bản không thể nhúc nhích được, Lãnh Diệc Thần khóc không ra nước mắt: “Nhã Nhất, chị định làm gì?” Tại sao muốn đối xử với cậu như vậy, rốt cuộc cậu làm gì sai? Chẳng lẽ Nhã Nhất thích anh trai như vậy, cho nên muốn giết chết cậu?

Lãnh Diệc Thần suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ.

Vương Nhã Nhất cười lạnh lẽo, ánh mắt nhìn cậu càng thêm khinh thường: “Xem bộ dáng cậu như vậy lại muốn quyến rũ người đàn ông của tôi, thật là làm cho người ta chán ghét.” Vương Nhã Nhất cảm thấy mình tính sai, cô vẫn cho rằng Lăng Khả Nhi mới là người muốn tranh giành Mạnh Bạch với cô ta, kết quả ngàn vạn lần không ngờ lại là Lãnh Diệc Thần.

Kỳ nhất chính là Mạnh Bạch còn mang thai!

Lừa người, xem cô như đứa trẻ ba tuổi, đàn ông mang thai cái quỷ gì, huống chi......

Vương Nhã Nhất quét mắt nhìn Lãnh Diệc Thần, cuối cùng ánh mắt dừng giữa hai chân cậu, Vương Nhã Nhất cười lạnh, nụ cười tràn đầy khinh thường: “Cậu nhỏ của cậu có dài được năm xen-ti-mét không?”

Hả?

Vương Nhã Nhất đang nói cái gì? Sao cậu nghe không hiểu.

Tâm tình Lãnh Diệc Thần lúc này hết sức khủng hoảng: anh trai không ở đây, cậu còn không biết tiếp theo Vương Nhã Nhất sẽ làm gì mình, có thể giết người diệt khẩu hay không? Lãnh Diệc Thần càng nghĩ càng sợ, trong nháy mắt hốc mắt ươn ướt, cậu sụt sùi khóc.

Vương Nhã Nhất vừa nhìn bộ dáng khóc thầm này liền cực kỳ chán ghét: thành thật mà nói bộ dáng Lãnh Diệc Thần vô cùng tinh xảo xinh đẹp, chẳng lẽ......

Vương Nhã Nhất nhíu hai mắt, đưa tay nâng cằm Lãnh Diệc Thần: “Tôi nói cậu chính là dùng bộ dáng bức hoa lê đẫm mưa này để mê hoặc người đàn ông của tôi sao?”

“Không.....Không phải......” Trái tim Lãnh Diệc Thần truyền tới cảm giác đau nhói, cậu cắn đôi môi tái nhợt, nâng hai mắt làm bộ đáng thương nhìn Vương Nhã Nhất “Chị Nhã Nhất, em......Em cùng anh ấy thật sự không có quan hệ gì, nhưng mà anh ấy rất chăm sóc em.” Mẹ mất sớm, sức khỏe cũng không tốt, nếu như không có anh trai không biết cậu làm thế nào sống sót, cậu đối với anh trai chính là một loại trách nhiệm, Lãnh Diệc Thần cũng không phải không muốn anh trai không hạnh phúc, nhưng không thể nào là một người hung dữ như Vương Nhã Nhất.

Cậu khổ sở chảy nước mắt “Chị đối xử với em như vậy, anh ấy sẽ chán ghét chị.” Anh trai ghét người làm tổn thương cậu, nếu như anh trai biết, chị Nhã Nhất sẽ chết vô cùng thảm.

Vương Nhã Nhất vừa nghe thấy những lời này cảm giác như là lời khiêu khích trắng trợn, trong khoảng thời gian ngắn vẻ mặt cô ta càng thêm dữ tợn, cởi giày của mình ra hung hăng nhét vào miệng Lãnh Diệc Thần “Đồ gay chết tiệt, rốt cuộc cậu hài lòng chưa? Cậu có thể sinh con cho anh ấy sao? Cậu có thể cho anh ấy hạnh phúc sao? Cậu nhỏ của cậu dài tám xen-ti-mét sao? Nếu không có không cần nói chuyện với tôi!”

Hu hu hu, rốt cuộc chị Nhã Nhất đang nói cái gì? Cậu nghe mãi mà không hiểu.

Dọc đường đi xe rất xóc, cuối cùng dừng lại trước một kho hàng cũ nát, lcus này Lãnh Diệc Thần cũng mơ màng không biết là thực tế hay là trong mơ.

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng bị đối xử như vậy, trong lòng rất uất ức, cuối cùng Vương Nhã Nhất rút chiếc giày trong
miệng cậu ra, đưa một chiếc điện thoại màu hồng tới, lạnh lùng nói: “Gọi anh ấy tới đây.”

Lãnh Diệc Thần khẽ ho khan mấy tiếng, nước mắt lã chã nhìn Vương Nhã Nhất: “Xem như chị làm như vậy cũng không thể chiếm được trái tim anh ấy.”

“Cút! Tôi không cần cậu giáo huấn, tốt nhất cậu nói anh ấy tới đây ngay lập tức, nếu không.....” Vương Nhã Nhất nở nụ cười mờ ám, lúc này mấy người đàn ông lực lưỡng ở phía sau cũng nở nụ cười, Lãnh Diệc Thần liền biết thế nào.

Vì vậy Lãnh Diệc Thần run lẩy bẩy bấm số điện thoại của Lãnh Dạ Thương, điện thoại đổ chuông thật lâu mới có người nghe, giọng nói Lãnh Dạ Thương có chút mệt mỏi “Alo, gọi anh có việc gì.” Bởi vì điện thoại hiển thị số điện thoại của Nhã Nhất, cho nên giọng nói của anh ta có chút khó chịu.

Lãnh Diệc Thần nuốt nước miếng một cái, cẩn thận nhìn về phía Vương Nhã Nhất, cậu yếu ớt nói: “Alo......Anh.......” Giọng nói cẩn thận, giống như nỉ non, người khác nghe thấy hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì.

Vương Nhã Nhất lý giải là “Lãnh Diệc Thần đang làm nũng Mạnh Bạch” trong khoảng thời gian ngắn càng thêm bất mãn.

“Tiểu Thần?” Vừa nghe thấy giọng của Lãnh Diệc Thần Lãnh Dạ Thương liền kích động giống như mới cắn thuốc lắc, anh ta vội vàng từ chỗ ngồi của mình nhảy dựng lên, đối với những người đang ngồi đó phất tay, thái độ cũng trở nên nặng nề “Tiểu Thần em đang ở đâu? Tại sao lại dùng điện thoại của Vương Nhã Nhất gọi cho anh?”

“Hu hu hu.......Anh trai!” Lãnh Diệc Thần khóc lóc nức nở!

Anh trai?

Vương Nhã Nhất cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta há miệng, chỉ nghe Lãnh Diệc Thần tiếp tục nói “Anh trai, em bị chị Nhã Nhất bắt cóc, chị ấy nói nếu như anh không kết hôn với chị ấy thì chị ấy sẽ giết em!”

Âm thanh đó là âm thanh quái quỷ gì?

Còn có muốn ép hôn với thằng ngốc kia!

Vẻ mặt Vương Nhã Nhất hung dữ giật điện thoại “Cậu câm miệng cho tôi, đầu heo!”

Lại dám làm tổn thương em trai yêu dấu của anh ta!

Còn dám mắng là đầu heo!

Thật là chán sống rồi!

Lãnh Dạ Thương không thể kiềm chế cơn giận, anh ta bóp chặt điện thoại trong tay, nói với người phía sau “Lập tức dò địa chỉ IP số điện thoại này cho tôi, còn nữa bảo người chuẩn bị xe.”

Thủ hạ nhìn anh ta đầy khó hiểu, im lặng mấy giây mới nhẹ giọng nói: “Ông chủ anh bóp nát điện thoại di động rồi.” Làm sao dò địa chỉ IP?

Lãnh Dạ Thương nhìn điện thoại di động trên tay: “... .......”

Không không không, tổng giám đốc sẽ không mắng chửi người.

Anh ta hít sâu mấy hơi trầm ổn tâm tình, vứt bỏ mảnh vụn trên tay, đưa tay chỉnh sửa quần áo: “Ngàu mai khiếm xưởng sản xuất điện thoại này phá sản.”

Đối phương giật giật khớ miệng: “Boss, chỉ sợ là không thể.......”

“Tại sao?”

“Toàn bộ tiền của chúng ta đã bị hacker dời đi, bây giờ chúng ta chỉ có một trăm chiếc xe.”

Lãnh Dạ Thương tối sầm mặt: “Lập tức cho người chuẩn bị xe.” Mặc dù một trăm chiếc xe là hơi ít, nhưng cũng tạm được.

Đối phương lập tức mở miệng: “Nếu như anh không để ý đó là xe điện.”

Lãnh Dạ Thương: “... ...... ......”

Nếu như ngoan ngoãn ngồi đây chờ Lãnh Dạ Thương thì cô ta chính là một người ngu, rất rõ ràng Vương Nhã Nhất không phải là người ngu, cô ta ra dấu với mấy tên đàn ông phía sau: “Cởi đồ của cậu ta vứt ra đường, sau đó chúng ta rút lui!”

“Không.....Không cần.....Không cần......” Lãnh Diệc Thần giống như bị đả kích lớn bắt đầu lớn tiếng kêu cứu, Vương Nhã Nhất khẽ hừ một tiếng, đi ra khỏi kho hàng u ám.

Cuối cùng Lãnh Diệc Thần bị tàn nhẫn cởi toàn bộ đồ nhét vào trong một con hẻm nhỏ.

Chờ lúc cậu tỉnh dậy đã muộn, Lãnh Diện Thần rên một tiếng, lúc thấy cơ thể mình trần trụi thì cảm giác xấu hổ xông lên đầu, cậu ôm cơ thể khóc sụt sùi: chỉ sợ không còn trinh tiết, Khả Nhi nhất định sẽ ghét cậu!

Hu hu hu, Khả Nhi của cậu.

Chỉ là Khả Nhi xinh đẹp thiện lương lại nhân từ, cô cũng không nhất định sẽ ở cùng mình? Nghĩ tới thôi cũng khiến Lãnh Diệc Thần tắt hy vọng, Lãnh Diệc Thần lau nước mắt, chậm rãi từ dưới đất bò dậy, tùy ý tìm một tờ báo che kín cơ thể mình, chậm chạp đi về phía trước.

Chỉ cần không chết thì sẽ có cách.

Ý nghĩ của Lãnh Diệc Thần rất ngây thơ.

Vừa luc đó Lãnh Diệc Thần cũng nghe thấy tiếng con nít: “Mẹ, chúng ta đi đường nhỏ có được không”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện