“Nhưng đường nhỏ có người xấu.” Giọng cô gái bất đắc dĩ.
Kỳ quái, sao giọng cô gái này lại có chút quen thuộc, giống như là......
Lúc Lãnh Diệc Thần còn đang ngây ngẩn, một cô gái thanh tú đẩy chiếc xe nhỏ đi tới bên này.
Hai người bọn họ nhìn nhau, không khí trở nên im lặng.
“Khả.......” Lãnh Diệc Thần cảm thấy giọng nói không phải là của mình, động tác cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái mặc bộ đồ màu xanh lục.
Không không không, nhất định là nhìn nhầm rồi, sao Khả Nhi có thể ở đây? Còn có......
Trong chiếc xe kia......Thật sự là một đứa trẻ sao?
Thật sự đứa trẻ biết nói chuyện sao?
Kiến thức tôi không nhiều nên đừng gạt tôi!
“A......”
Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, lúc Lãnh Diệc Thần không biết nói gì, chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra, đứa trẻ đó nhảy xuống khỏi chiếc xe, cái chân béo múp của câu giống như ngọn lửa đá về phía giữa hai chân cậu.
Đứa trẻ cười nói: “Quyền cước ác ma......”
Phù phù......
Ngay giữa mục tiêu, Lãnh Diệc Thần bị vùi dập giữa chợ.
Đoán chừng đứa trẻ này là ác mộng của đời cậu.....
“Mẹ, con giúp mẹ đánh lưu manh, mẹ đừng sợ.” Hải Cách Lực Sĩ nằm trên mặt đất, làm bộ dáng lấy lòng Lăng Khả Nhi.
Lăng Khả Nhi nhin người ngã xuống mặt đất lại nhìn khuôn mặt ngây thơ của Hải Cách Lực Sĩ, cô chậm rãi đi tới, lúc nhìn gò má của người đó Lăng Khả Nhi sợ ngây người, cơ thể cô nghiêng một cái, ngã trên mặt đất, mặt xám như tro tàn.
Xong đời.....
Xong đời......
Cô muốn chết!
Không không không, là chết chắc!
Tại sao là Lãnh Diệc Thần!
Tại sao lại là Lãnh Diệc Thần! Rốt cuộc tại sao Lãnh Diệc Thần lại khỏa thân chạy ra ngoài! Nhất định Lãnh Dạ Thương sẽ giết chết cô, Lăng Khả Nhi phờ phạc nghĩ.
Lăng Khả Nhi nuốt nước miếng, một tay ôm Hải Cách Lực Sĩ vào lòng, không biết hiện tại chạy còn kịp hay không, mà Hải Cách Lực Sĩ lại nghiêng đầu, khuôn mặt ngây thơ.
“Thẳng bé này! Đá người khác cũng không biết nhìn mặt sao?” Lăng Khả Nhi tức giận nhéo má Hải Cách Lực Sĩ gào thét.
Hải Cách Lực Sĩ hoàn toàn không biết mình làm sai cái gì, cậu bé sửng sốt mấy giây.....oa oa.....khóc lớn: “Mẹ Lăng Khả Nhi là người xấu, lại dám nhéo mặt con, oa oa oa......”
A a a!
Con trai thật quá đáng, dám nói mẹ là người xấu, nhưng mà sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy? Lăng Khả Nhi không kịp suy nghĩ nhiều, cô đi tới cẩn thận nhìn sắc mặt của Lãnh Diệc Thần. Bây giờ sắc mặt Lãnh Diệc Thần không tốt, xem bộ dáng là chịu không ít đay khổ.
Cô run rẩy lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của bệnh viện, sau đó ở cửa hàng đổi một cái áo khoác, tùy ý mặc cho Lãnh Diệc Thần.
Rất nhanh xe cứu thương liền tới, cô vốn dĩ muốn đi vộ, nhưng bệnh viện sao có thể để cô như ý, vì vậy Lăng Khả Nhi bị kéo đến bệnh viện.
Lăng Khả Nhi thật sự sợ Lãnh Dạ Thương sẽ thừa thờ cơ báo thù, cơ thể cô run rẩy, cuối cùng không còn cách nào ấn số điện thoại của Mạnh Bạch: “Mạnh Bạch” điện thoại vừa thông Lăng Khả Nhi liền uất ức kể lể “Em gây chuyện lớn rồi!”
“Hả?” Mạnh Bạch sửng sốt: “Em từ từ nói, đừng vội, rốt cuộc là chuyện gì?” Lần đầu tiên cậu thấy Lăng Khả Nhi luống cuống như vậy.
“Hu hu hu, chuyện là thế này......” Lăng Khả Nhi nói tóm tắt sự việc “Anh nói phải làm sao bây giờ? Tổng giám đốc Lãnh Dạ Thương nhất định sẽ giết em.” Tính mạng cô đã xám xịt rồi, sao còn muốn như vậy chứ?
“Good job.” Mạnh Bạch đập bàn một cái, giống như là cậu cắn thuốc vậy.
“Cái gì?”
“Không không không, anh nói, bây giờ anh lập tức tới chỗ em.”
Lăng Khả Nhi nói địa chỉ sau đó im lặng chờ đợi đèn trogn phòng cấp cứu tắt đèn.
Mười phút sau, bác sĩ từ bên trong đi ra, ông tháo khẩu trang ra, mặt nghiêm túc nhìn Lăng Khả Nhi: “Xin hỏi cô là người nhà sao?”
“Không.” Lăng Khả Nhi bối rối “Xem như là......Xem như là quen biết thôi.”
“Là quan hệ bạn bè sao?”
“Xem như thế đi.” Lăng Khả Nhi miễn cưỡng thừa nhận, một giây tiếp theo cô lại kéo cánh tay của bác sĩ: “Bác sĩ, xin nói cho tôi biết người bệnh nhân bên trong có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mà bây giờ có vấn đề nghiêm trọng hơn.”
Sắc mặt Lăng Khả Nhi bình tĩnh nhìn bác sĩ “Bác sĩ nói đi, tất ca......tôi đều có thể tiếp nhận.”
“Khụ khụ.” Bác sĩ khẽ ho khan mấy tiếng: “Là thế này, bi của cậu ấy bị đá bể.....”
Lăng Khả Nhi trợn to hai mắt, khuôn mặt đỏ lên: “Bác sĩ nói......” Lãnh Diệc Thần sẽ thành thái giám?
“Nhưng mà không cần lo lắng.” Bác sĩ tiếp tục mở miệng: “Chúng tôi phát hiện bệnh nhân có bệnh tim.”
Lăng Khả Nhi: “......” Có bệnh sao không cần lo lắng.
“Nhưng mà cái này cũng không quan trọng.” Vẻ mặt ông thả lỏng: “Thật ra thì bệnh nhân là người lưỡng tính, nói cách khác thật ra cậu ấy là nữ, còn mang thai, chúc mừng cô trở thành ba.” Nói xong quơ quơ tay trước mặt Lăng Khả Nhi.
#Lượng tin tức hơi lớn, cô thật sự không tiếp nhận được. #
#Làm ba là cái gủy gì? Đâu phải đàn ông?#
[Hệ thống: Hỏng bét! Hệ thống xuất hiện sai lầm, nội dung vở kịch
đã không có kết thúc, tôi chỉ sợ là kẻ yếu lợi dụng tiện lợi nữa người sử dụng à!QAQ]
“A.......”
Lăng Khả Nhi trợn mắt, rốt cuộc bị đả kích đến hôn mê bất tỉnh.
“Khả Nhi......” Thời khắc mấu chốt Mạnh Bạch chạy tới, cậu vội vã đỡ Lăng Khả Nhi sắp ngất xỉu, khuôn mặt nóng nảy nhìn bác sĩ: “Lãnh Diệc Thần chết rồi sao? Vậy phải làm giấy khai tử sao? Cậu ta chết rồi sao ông còn kích thích Khả Nhi của chúng tôi!” Thật là hỗn đản, ngày mai sẽ khiến bệnh viện này phá sản.
“Bốp......”
Lăng Khả Nhi vươn tay nắm tay Mạnh Bạch, bây giờ cô đã phục hồi tinh thần, Lăng Khả Nhi đi tới nắm áo bác sĩ, mặt hung dữ nói: “Bác sĩ nói cho tôi biết có phải là nhầm lẫn rồi không! Sao cậu ta không phải con trai mà là con gái? Lại còn mang thai là cái quỷ gì? Tôi không thể chấp nhận tình huống này!!”
“Xin....Xin cô bình tĩnh một chút.....” Bác sĩ trước mặt bị bóp cổ suýt ngất, các y tá vội vàng đi tới kéo Lăng Khả Nhi ra.
Bên kia Mạnh Bạch cũng ngẩn ra, cậu lắp bắp nhìn một nhóm người: “Các người nói......Lãnh Diệc Thần thế nào?”
“Cậu ta là lưỡng tính, mang thang một tháng.”
Mạnh Bạch liên tiếp lui về sau mấy bước, đầu óc cậu choáng váng.
Lăng Khả Nhi đỏ bừng hai mắt, đi tới bế Hải Cách Lực Sỉ lên: “Con trai, đánh anh ta!”
“Vâng!”
Không đợi Mạnh Bạch phản ứng nắm đấm của Hải Cách Lực Sĩ liền đập tới, nắm đấm kia không bằng ngón tay cái anh ta, nhưng mà uy lực kia....lớn.
Mạnh Bạch lập tức máu mũi lan tràn ngã trên mặt đất, xương sống cực đau, không cần nghĩ cũng biết bị gãy.
“Có phải anh làm lớn bụng Lãnh Diệc Thần không, đồ khốn kiếp!” Lăng Khả Nhi nắm cổ áo Mạnh Bạch, tức giận gầm thét.
“Anh thề anh không có!” Đây thật sự là hiểu lầm, cậu vuốt mặt một cái, mặt đầy máu nhìn Lăng Khả Nhi: “Dù nắng hay mưa, trong lòng anh chỉ có em!”
“Cút! Vậy anh nói xem tại sao bụng cậu ta lại to lên?”
“Cũng có thể là hiểu nhầm, lúc trước cũng có người nói anh mang thai.” Mạnh Bạch nói.
Vào lúc hỗn loạn này, Lãnh Dạ Thương quay về.
Lúc này tóc tai anh ta vô cùng xốc xếch, trên mặt cũng đầy bụi, ngay cả quần áo trên người cũng rách rưới, thật là nhếch nhác.
Lãnh Dạ Thương nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lăng Khả Nhi, hai mắt anh ta thoáng qua một tia sáng, lúc nhìn thấy mặt Mạnh Bạch, vẻ mặt liền thay đổi.
Lần này Lăng Khả Nhi thật sự sợ Lãnh Dạ Thương, nếu anh ta biết cô biến em trai anh ta trở thành như vậy nhất định sẽ giết chết cô, cô thận trọng ôm Hải Cách Lực Sĩ trốn sau lưng Mạnh Bạch.
“Tiểu Bạch, mặt của em sao vậy?”
“Bị ngã.” Mạnh Bạch nhẹ giọng trả lời, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“Đau không?”
“Không đau.”
“Ừ.” Lãnh Dạ Thương liền hỏi: “Anh nghe nói tiểu Thần xảy ra chuyện, cuối cùng có người nhắn tin cho anh, nói tiểu Thần ở bệnh viện, sao rồi, tiểu Thần không sao chứ?”
Mạnh Bạch: “... ...... ....”
Lăng Khả Nhi: “... ...... .......”
Hải Cách Lực Sĩ: “... ...... .........”
Bác sĩ cùng y tá ở phía sau: “... ...... ...... ...”
Thấy tất cả mọi người im lặng, trong lòng Lãnh Dạ Thương có cảm giác xấu, vừa lúc đó giường bệnh được đẩy ra ngoài, Lãnh Diệc Thần nằm ở phía trên, sắc mặt tái nhợt, cơ thể mảnh khảnh, nhìn vô cùng yếu ớt.
Ánh mắt Lãnh Dạ Thương thoáng đau lòng, anh ta đi tới nắm bàn tay lạnh lẽo của Lãnh Diệc Thần, dịu dàng mở miệng: “Tiểu Thần, em sao rồi?”
Vừa nghe thấy giọng anh trai, Lãnh Diệc Thần suy nghĩ một chút, nhìn khuôn mặt anh trai, ánh mắt có chút hoảng hốt, nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt, bộ dạng ủy khuất!
“Anh trai, anh phải làm chủ cho em!”