«Tay cầm bom kiểu gì? Người bệnh tim muốn hủy diệt thế giới?”
«Khiếp sợ! Bị kiểm tra thấy là người lưỡng tính»
«Chuyên gia bày tỏ lo lắng về đường sinh dục, thế kỷ hai mươi mốt phát triển......”
“!#%......”
Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt của Lãnh Diệc Thần và Vương Nhã cơ hồ tất cả các trang đầu của tất cả các tờ báo, trên báo vẻ mặt Lãnh Diệc Thần chán chường, cậu bị đả kích khiến cho tinh thần có chút mù mờ.
Lãnh Diệc Thần mặc một chiếc áo sơ mi, càng làm lộ ra vẻ gầy gò, lúc này hai mắt Lãnh Diệc Thần nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt trống rỗng, dưới đất là một hàng chữ lớn «Tôi không cho nổ máy nay! Người làm nổ máy bay là Hải Cách Lực Sĩ!”
Lăng Khả Nhi nhìn thấy lập tức kích động đưa tay chỉ vào tờ báo: Mẹ kiếp! Hải Cách Lực Sĩ nhà cô không cho nổ máy bay! Đó chỉ là ngoài ý muốn, được rồi......Không tính là ngoài ý muốn!
“Mẹ, bia cùng cac-bon-đi-o-xit kết hợp sẽ tạo thành cái gì?” Bên tai truyền tới giọng nói mềm mại của Hải Cách Lực Sĩ.
Lăng Khả Nhi nghiêng đầu nhìn Hải Cách Lực Sĩ, chỉ thấy đối phương ôm một chai bia, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, thần trí cũng không rõ ràng lắm.
Lăng Khả Nhi sửng sốt mấy giây, tờ báo trên tay rơi trên mặt đất, Lăng Khả Nhi phản ứng kịp vội đi tới lấy bình rượu lại, quát lớn: “Con còn chưa trưởng thành, ai cho con uống rượu!”
“Lão yêu quái!” Hải Cách Lực Sĩ bất mãn lập tức phản bác.
“Hư đốn! Con lại dám mắng mẹ, không nhìn xem là ai nuôi con lớn!” Con trai hư, làm trái tim cô đau.
“.............” Hải Cách Lực Sĩ chu cái miệng nhỏ nhắn, sau đó nấc một cái thoải mái vùi vào trong ngực Lăng Khả Nhi, tay không ngừng nắm áo Lăng Khả Nhi: “Con muốn bú sữa mẹ, bú sữa mẹ...”
“Bú cái đầu con, cút ra!” Lăng Khả Nhi đá văng Hải Cách Lực Sĩ ra xa, cơ thể tròn vo của đối phương lăn nhiều vòng trên mặt đất, cuối cùng chạm vào vách tường phía sau, cậu bé từ dưới đất bò dậy, đưa tay xoa đầu bất mãn nhìn Lăng Khả Nhi, trong chốc lát liền chảy nước mắt: “Cầu cho mẹ cả đời không lên đỉnh. Khốn kiếp!”
A! Đứa bé này lại nói ra những lời quá đáng như vậy! Thật là làm cho người ta tức giận! Còn có cái gì gọi là không lên đỉnh? Mạnh Bạch nhà cô đại tài, làm sao có thể không lên đỉnh? Không không không, tình hình phát triển có chút kỳ quái.
Lăng Khả Nhi rũ bỏ những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cầm vũ khí chuẩn bị đi tới đánh thằng bé, nhưng một lúc lâu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, Lăng Khả Nhi híp mắt, đi tới bế Hải Cách Lực Sĩ lên hỏi: “Ai dạy con như vậy?”
Cơ thể Hải Cách Lực Sĩ cứng đờ, con ngươi đen nhánh đảo xung quanh: “Ba Mạnh Bạch.”
Mạnh......
“Không thể nào!” Lăng Khả Nhi rất nhanh hủy bỏ: “Mạnh Bạch không hiểu những thứ này, cho nên rốt cuộc là ai dạy con.”
“Hu hu......” Hải Cách Lực Sĩ im lặng một lát, sau đó giả bộ khóc.
“Xem như con khóc cũng không thể lừa mẹ!” Lăng Khả Nhi đã sớm hoài nghi: Hải Cách Lực Sĩ kỳ quái khác thường, một đứa trẻ sao có thể có bộ dáng này? Thỉnh thoảng còn nói ra những điều người lớn mới biết, ví dụ như là lên đỉnh. Cho nên Hải Cách Lực Sĩ không phải một đứa trẻ bình thường# Mặc dù vốn dĩ thằng bé đã không bình thường#
Cậu bé thấy không thể lừa gạt được nữa, liền vuốt tay không để ý mở miệng nói: “Xin chào người sử dụng, tôi là hệ thống 233, mỗi một hệ thống chúng tôi đều có một thế thân, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn.....”
Trong nháy mắt đại não của Lăng Khả Nhi ngừng hoạt động.
Sau một hồi im lặng, Lăng Khả Nhi quan sát đứa trẻ từ trên xuống dưới, khóe miệng cô khẽ nhếch, sau đó cười lớn: “Ha ha ha ha ha, thật đúng là nhỏ ngoài ý muốn......Ha ha ha ha ha!”
Hải Cách Lực Sĩ: =.=
“Lại nói gần đây cậu luôn miệng gọi tôi là mẹ! Ha ha ha, hệ thống cậu là người đầu tiên gọi người sử dụng là mẹ.........Cậu phải đối mặt với bố mẹ cậu thế nào!”
Hải Cách Lực Sĩ: “....................”
“Ha ha ha ha ha, cậu vẫn còn bú sữa mẹ! Ha ha ha ha ha ha!” Lăng Khả Nhi cười to, một lúc sau cô nhìn sắc mặt Hải Cách Lực Sĩ kỳ qusai, xoa xoa nước mắt từ dưới đất bò dậy, kéo Hải Cách Lực Sĩ, sau đó cởi quần đối phương, đưa tay búng vào cậu nhỏ của đối phương, lại nói: “A, cậu nói cho tôi biết cậu nhỏ của cậu là dùng cái gì tạo thành....Không giống như bình thường.”
Hải Cách Lực Sĩ lập tức tối sầm mặt, cậu đẩy tay Lăng Khả Nhi ra, hừ một tiếng gật gù hả hê từ trong nhà đi ra ngoài. Nếu là lúc trước Lăng Khả Nhi sẽ lo lắng, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không cần phải lo lắng. Bởi Hải Cách Lực Sĩ là hệ thống, năng lực của hệ thống vô biên nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thật ra thì lúc trước Lăng Khả Nhi cũng từng hoài nghi Hải Cách Lực Sĩ là hệ thống, dù sao hành vi của cậu quá giống hệ thống 233, nhưng một lúc sau lại bác bỏ, bởi vì Lăng Khả Nhi chưa từng
nhìn thấy hệ thống nào “có tính người” như vậy......, kết quả thật sự xuất hiện, nhưng Lăng Khả Nhi bày tỏ vô cùng thích nghe ngóng, ngay cả trách cứ cũng không trách cứ.
Hải Cách Lực Sĩ vừa đi ra ngoài Mạnh Bạch liền tới, gần đây cậu luôn mặc đồ tây, nhìn rất đẹp trai, Lăng Khả Nhi cười, phất phất tay với Mạnh Bạch: “Tới đây đỡ em.”
“Con trai em mới đi ra.” Mạnh Bạch nhíu mày, đi tới đỡ Lăng Khả Nhi dậy, thuận tay còn chỉnh sửa sợi tóc rối của cô: “Không sao chứ?”
“Không có việc gì.....thắng bé kia không chết được.” Dù sao cũng là hệ thống, dù là tên xấu nào gặp phải cậu ta cũng tương đối xui xẻo.
Lăng Khả Nhi nắm quần áo cậu khẽ tới gần hít hà, chân mày nhíu lại: “Mùi nước hoa.”
“A......ai bảo anh đẹp trai tuấn tú, dọc đường đi có một đám con gái vây quanh, em không biết anh áp lực thế nào đâu.” Mạnh Bạch đưa tay vuốt tóc, khuôn mặt kiêu ngạo.
Lăng Khả Nhi cười lạnh một tiếng, cô nâng đầu gối hướng về vị trí giữa hai chân đối phương, lạnh lùng nói: “Vậy anh đi tìm đám con gái đó đi, em không có cách nào sinh khỉ con cho anh, thật xin lỗi!”
Mạnh Bạch: nắng lên hoa nở như lửa, vợ tôi đối xử với tôi như chó!
Cậu che cảm giác đau đớn mờ ảo, đi tới kéo tay Lăng Khả Nhi: “Khả Nhi......Anh tới là muốn nói cho em biết bây giờ em không cần ở lại nhà La Tử Thanh nữa.” Cô ở chỗ này cậu thật sự không yên lòng: xã hội ngày nay, đồng tính luyến ái nhiều, ai biết vợ cậu nương nhờ ở đây sẽ bị quyến rũ, lúc nào Mạnh Bạch cũng lo lắng Lăng Khả Nhi sẽ bỏ trốn cùng La Tử Thanh. Mà chuyện cũng sắp kết thúc, bây giờ cậu có thể quang minh chính đại ở cùng Lăng Khả Nhi, không còn lo lắng bị Lãnh Dạ Thương phát hiện.
Như vậy mỗi tối bọn họ có thể cùng đắp chăn vui vẻ qua ngày, suy nghĩ một chút liền kích động.
“Làm gì?” Lăng Khả Nhi bất mãn giật tay Mạnh Bạch ra: “Không ở đây thì ở đâu? Chẳng lẽ quay về nhà họ Lãnh? Anh phải tin rằng em sẽ bị Lãnh Dạ Thương lăng trì.” Hơn nữa cô không muốn tách khỏi nữ thần, xem như cô cùng nữ thần có đồng tính luyến ái cũng không sao.
Mặc dù Mạnh Bạch có đôi mắt nhìn xuyên thấu nhưng không thể nhìn xuyên thấu suy nghĩ của người khác, nếu như mà biết trong lòng Lăng Khả Nhi suy nghĩ nhưu vậy nhất định cậu sẽ khổ sở chết.
“Không sao, Lãnh Dạ Thương bị anh lừa, chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy vẻ nhếch nhách chán nản của Lãnh Dạ Thương sao.” Mạnh Bạch cười gian.
Lăng Khả Nhi bày tỏ.....Cái này có thể!
Cho nên hai người bọn họ thu dọn đồ đạc đi tới nhà họ Lãnh.
Bây giờ nhà họ Lãnh đổi thành nhà họ Mạnh, nơi này hoàn toàn trở thành thiên đường của Mạnh Bạch, phòng cách thay đổi cách sắp xếp; trong phòng ngủ cũng thay đổi, ngay cả tấm chân dung cũng thay thành hình Mạnh Bạch.
Lăng Khả Nhi có chút.....Không quen.
“Anh đưa em đi xem phòng của chúng ta.” Mạnh Bạch hăng hái kéo cô đi lên lầu.
“Của chúng ta?”
“Đúng vậy, của chúng ta.”
Nhìn bộ dáng đương nhiên của Mạnh Bạch, Lăng Khả Nhi là một cô gái bảo thủ, không thể sớm giao mình cho Mạnh Bạch, mặc dù cô thật sự rất thích Mạnh Bạch. Hơn nữa Lăng Khả Nhi cũng không biết sau khi chuyện này kết thúc thế giới sẽ biến thành hình dạng gì, thậm chí không biết Mạnh Bạch có nhớ mình hay không, ngộ nhỡ không nhớ, cô phải đau khổ sao? Nhưng mà......Nếu như Mạnh Bạch yêu cầu, hình như cô......đồng ý.
“Đại Bạch, em cảm thấy......”
“Khả Nhi, em xem phòng của chúng ta......” Cửa bị người ta đẩy ram sau đó Lăng Khả Nhi thấy.......hai cái giường đơn trong phòng.
Một trái một phải, ở giữa cong để một màn hình ti vi cực lớn.
“Em thích ngủ bên trái hay bên phải? Khả Nhi em thích xem loại vui vẻ ngập tràn hay là sâu xa khó hiểu? Hay là hoạt hình? Lúc nhỏ anh chỉ hy vọng cùng người con gái mình yêu thức đêm xem hoạt hình, thật là lãng mạn, bây giờ anh có em, anh muốn xem hoạt hình cùng em cả đời, ha ha......”
Ha ha.
Lăng Khả Nhi đạp một cái vào mông Mạnh Bạch, lạnh giọng nói: “Hai cái giường này đều của anh, bắt đầu từ bây giờ đừng nói chuyện với em!”