“Tiểu Bạch, em cũng sẽ đồng ý, đúng không?” Lãnh Dạ Thương nhìn Mạnh Bạch vẫn luôn đứng ở phía sau im lặng không nói, mặc dù giọng anh ta nhạt nhẽo, lại có chút mùi vị của uy hiếp.
Mạnh Bạch chỉnh sửa cà vạt trên cổ, cậu lười biếng liếc mắt nhìn Lãnh Dạ Thương: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe rõ anh nói cái gì?”
Lãnh Dạ Thương có chút không vui, nhưng vẫn chờ câu trả lời: “Một mình tiểu Thần tới Tây Nam Á anh cũng không yên tâm, cho nên anh muốn em đi cùng tiểu Thần.”
A......
Mạnh Bạch thầm cười lạnh trong lòng, làm sao cậu có thể không biết Lãnh Dạ Thương có chủ ý gì, nếu như cậu và Lãnh Diệc Thần cùng đi không phải anh ta không có đối thủ rồi sao? Mà có thể yên tâm thoải mái ở chung một chỗ với Lăng Khả Nhi, đến lúc đó Lăng Khả Nhi chính là một con thỏ nhỏ đáng thương, mặc cho Lãnh Dạ Thương tùy ý xử trí.
Mạnh Bạch nhếch môi cười, hỏi ngược lại: “Tại sao lại là tôi?”
“Em là vợ tiểu Thần, em phải đi!” Lãnh Dạ Thương lên giọng, nói chuyện như đó là lẽ đương nhiên, anh ta có chút bất mãn: “Mạnh Bạch, em đừng quên những thứ mà em có bây giờ là ai cho em, chẳng lẽ em không đồng ý?” Lãnh Dạ Thương đoán Mạnh Bạch sẽ không làm trái ý mình, nếu không bây giờ Mạnh Bạch vẫn còn là một cậu học sinh, cho nên cậu ta một bước lên mây là công lao của anh ta.
Nhưng rốt cuộc là Lãnh Dạ Thương ngây thơ, Mạnh Bạch híp mắt: “Anh đang đùa sao? Tôi nói tôi là vợ Lãnh Diệc Thần lúc nào?”
Nghe nói như vậy, hai anh em kia tỏ thái độ bất đồng, Lãnh Diệc Thần dĩ nhiên vui vẻ: đầu tiên cậu ta sững sờ, sau đó tràn đầy cảm kích nhìn Mạnh Bạch, chẳng lẽ tên bại hoại này lương tâm trỗi dậy muốn giúp cậu sao?
Mà Lãnh Dạ Thương tức giận: anh ta không thể tin được hiện tại thằng nhóc này lại dám chất vấn anh ta! Còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta!
“Hai đứa đã đính hôn! Em cũng đang mang thai con của tiểu Thần, bây giờ em là người nhà của bọn anh! Anh là anh trai em, anh nói sao chính là như vậy!” Trên thế giới này sẽ không có ai dám làm trái ý anh ta, càng không có người có thể làm trái ý anh ta!
“A.” Mạnh Bạch cười nhạo một tiếng, hai tay đút túi ngửa đầu ưỡn ngực nhìn Lãnh Dạ Thương, ánh mắt kia tràn đầy khinh thường: “Tôi nói đầu óc anh là cái hố sao? Tôi đường đường là một người đàn ông làm sao có thể mang thai? Còn có phải có chứng cứ, anh nói tôi với em trai anh đã kết hôn, vậy xin hỏi giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi đâu? Hoặc là anh có thể người đã làm chứng cho chúng tôi không.” Mạnh Bạch buông tay bộ mặt vô tội nhìn anh ta, mặc dù bọn họ có tổ chức tiệc đính hôn, người ở bữa tiệc cũng rất nhiều, nhưng Lãnh Dạ Thương thật sự không thể nào tìm được người làm chứng, bởi vì các cô gái chắc chắn sẽ không đồng ý, ai bảo Mạnh Bạch là thần tượng quốc dân chứ!
Kể từ khi các cô gái biết Lãnh Dạ Thương rời đi để Mạnh Bạch xử lý mọi chuyện trong nhà họ Lãnh bọn họ liền không ép buộc nữa, ngược lại ngừng công kích người nhà họ Lãnh, dĩ nhiên Lãnh Dạ Thương không biết tất cả những điều này, Mạnh Bạch cũng sẽ không nói với Lãnh Dạ Thương.
Hô hấp của Lãnh Dạ Thương cứng lại, trừng to mắt nhìn Mạnh Bạch: “Thế nào! Cậu nghĩ muốn lấy oán trả ơn sao?”
“Tôi chưa từng nói vậy.” Mạnh Bạch chỉnh sửa cà vạt, nhẹ giọng nói: “Anh trai, tôi chỉ không vui với cách làm của anh, anh suy nghĩ một chút xem, nếu như mà bây giờ tôi cùng tiểu Thần đi vậy tập đoàn Lãnh Thị phải làm sao? Anh sẽ làm gì? Theo tôi thấy để một mình tiểu Thần đi là được rồi, bây giờ cậu ta cũng không phải là đứa bé, có thể tự rèn luyện một chút, tôi là muốn tốt cho các người.”
Mạnh Bạch trước cứng sau mềm,quay Lãnh Dạ Thương đến chóng mặt, anh ta tỉnh táo lại suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý: bây giờ Lãnh Thị như chiếc xe ngựa trên vách đá, nếu như không có người lái xe ngựa có thể sẽ rơi xuống vách đá tan xương nát thịt, mà anh ta cũng cần Mạnh Bạch, vì vậy chỉ có thể.....
Uất ức Lãnh Diệc Thần rồi.
Lãnh Dạ Thương tràn đầy áy náy nhìn Lãnh Diệc Thần: “Tiểu Thần, anh cảm thấy......”
“Em không nghe em không nghe! Em không nghe gì hết!” Lãnh Diệc Thần dùng tay bịt kín lỗ tai mình, mặt đầy nước mắt nhìn Lãnh Dạ Thương: “Anh căn bản là không yêu em, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em đã nói em không thể là con gái! Càng không thể nào là đứa trẻ hư, bi của em bị thằng bé kia đá hư đấy! Nhưng anh không tin em! Anh thật đáng ghét!”
Lãnh Dạ Thương: “....................” Xong đời, em trai thông minh thật sự có vấn đề, em trai trở nên ngốc nghếch phải làm sao!
“Tiểu Thần, anh.....”
#%......&......”
Bây giờ Mạnh Bạch không có kiên nhẫn nhìn hai anh em cãi nhau, vì vậy yên lặng mở cửa đi ra ngoài.
Muốn phá đổ Lãnh Thị vẫn còn cần có thời cơ, cậu đã đi đăng ký chứng minh nhân dân với tên Ngô Nhâm, chứng minh vô cùng toàn diện, Ngô Nhâm có nhà cửa có xe có vợ có con, thậm chí còn có ghi chép đầy đủ từ nhỏ tới lớn, hơn nữa anh ta còn lấy danh nghĩa Ngô Nhâm thành lập một công ty,
hiện tại Lãnh Thị với tư chất nhà đầu tư tạo tài khoản lưu động cho Ngô Nhâm, đợi đến sau khi Lãnh Dạ Thương quay về công ty đã là một công ty không đâu, anh ta cũng không còn lính nữa.
Mạnh Bạch tính toán vô cùng thuận lợi.
“Anh, anh không cảm thấy kỳ quái sao?” Lãnh Diệc Thần lo to một tiếng: “Mạnh Bạch gian trá như vậy, tại sao cậu ta lại trợ giúp anh, nhất định là ham tiền tài của cải của nhà chúng ta!” Lãnh Diệc Thần thút tha thút thít nhìn Lãnh Dạ Thương, cuối cùng đưa tay kéo ống tay áo Lãnh Dạ Thương: “Anh trai, xin anh đừng đưa em đi Tây Nam Á, hu hu hu......Tiểu Thần xin anh.”
Dường như tiểu Thần nói rất có đạo lý. Tại sao cậu ta lại trợ giúp mình? Đương nhiên là bởi vì anh ta đẹp trai! Khí thế của anh ta mãnh liệt, là chuyện phải làm khiến cho ai cũng thần phục anh ta!
Mặc dù trong mắt anh ta đầy hoài nghi nhưng Lãnh Dạ Thương rất nhanh bị lời của bản thân bác bỏ, anh ta hừ lạnh một tiếng bỏ tay Lãnh Diệc Thần ra: “Cứ quyết định như vậy đi, mặc kệ em có đồng ý hay không đều sẽ không thay đổi!” Nói xong không đợi Lãnh Diệc Thần quyết định liền bước nhanh rời đi!
Hai mắt Lãnh Diệc Thần đỏ bừng, ngón tay hung hăng nắm chặt gra giường, mặt không cam lòng: “Toàn bộ đều tại thằng bé kia.....” Nếu như không phải do thằng bé kia......Cậu ta cũng sẽ không phải vào bệnh viện.
Còn có! Còn có Vương Nhã, không ngờ người chị họ lớn lên từ nhỏ cùng cậu lại đối xử với cậu như vậy!
Bọn họ......Cậu ta phải thu thập những người này mới được!
#Tôi bệnh không có nghĩa là có thể dễ bị bắt nạt#
Hôm sau, Lãnh Diệc Thần đồng ý đi Tây Nam Á trị liệu, chỉ có một điều kiện, chính là muốn mang theo Vương Nhã cùng thằng bé trong lòng Lăng Khả Nhi, nếu không cậu ta sẽ không đi.
Lãnh Dạ Thương vì em trai mình nên liền đồng ý, vì vậy đánh Vương Nhã bất tỉnh đưa lên máy bay, đồng thời còn có......Hải Cách Lực Sĩ con trai Lăng Khả Nhi.
Buổi trưa Lăng Khả Nhi phát hiện không thấy Hải Cách Lực Sĩ, cô tìm toàn bộ biệt thự đều không tìm thấy, La Tử Thanh cũng không nhìn thấy, lúc xem camera giám sát Lăng Khả Nhi mới thấy con trai bị hai người mặc áo đen lén lút bắt cóc.
Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, nếu không có La Tử Thanh ôm cô đã sớm ngã trên mặt đất.
“Tên khốn Lãnh Dạ Thương kia!” Lăng Khả Nhi không ngờ còn có người làm loại chuyện thất đức này: mặc dù Hải Cách Lực Sĩ đột nhiên xuất hiện, nhưng bọn họ chung sống một thời gian dài nên cũng có tình cảm, mặc dù đứa bé lợi hại, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, nếu như có chuyện gì.....Nếu như......
“Tôi muốn đi tìm anh ta.”
“Cô định đi đâu tìm.” La Tử Thanh nhíu mày kéo Lăng Khả Nhi lại: “Lúc trước tôi nghe nói Lãnh Diệc Thần không muốn đi Tây Nam Á một mình, nhất định phải có Vương Nhã và một đứa con nít cùng đi, sau đó Lãnh Dạ Thương đồng ý.” Lúc nói câu cuối cùng khuôn mặt cô giễu cợt: La Tử Thanh không nghĩ tới tại sao cô ta lại yêu một người đàn ông như vậy, ích kỷ lại ngu xuẩn.
Lúc Lăng Khả Nhi há mồm muốn nói gì thì quản gia đi tới, phía sau ông có một người con trai, đối phương mặc đồ tây màu đen, tác phong nhanh nhẹn, tuấn tú.
Quan trọng nhất là trong lòng anh ta có một đứa trẻ, thằng bé gặm nút áo của người đàn ông, bộ dáng nhìn qua vô cùng đáng yêu, đó chính là......Hải Cách Lực Sĩ.
Hốc mắt Lăng Khả Nhi đỏ lên, đi tới ôm Hải Cách Lực Sĩ vào lòng: “Hu hu hu.....Bảo bối, mẹ rất nhớ con.”
“Khả Nhi.” Mạnh Bạch uất ức nhìn cô, phồng má bất mãn nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào?”
Lăng Khả Nhi đang vui vẻ, nhưng cô vẫn quyết định nghe tin xấu trước.
“Được rồi, em phải chuẩn bị tâm lý.”
“Được.” Hải Cách Lực Sĩ nhà cô đã đá bể bi người ta, còn có cái gì không thể tiếp nhận được.
“Hải Cách Lực Sĩ nhà em là một quả bom mini cho nổ banh nửa máy bay, nhưng không ai bị thương.”
Lăng Khả Nhi: “...............................”
Mạnh Bạch im lặng một chút sau đó tiếp tục mở miệng: “Tin tức tốt là Lãnh Diệc Thần cùng Vương Nhã ở bên cạnh Hải Cách Lực Sĩ.”
Lăng Khả Nhi: ‘.........................”
“Nhưng.....Sau đó thì sao.....”
Mạnh Bạch cười: “Lãnh Diệc Thần nói bom do Hải Cách Lực Sĩ ném không liên quan gì đến cậu ta, cảnh sát cho rằng đầu óc cậu ta có vấn đề nên đã áp tải đến bệnh viện tâm thần.”
[Choang! Thế giới khôi phục 65%, xin người sử dụng tiếp tục cố gắng.]
Lăng Khả Nhi: “......” Không thể nào hạnh phúc hơn.