“Tôn nhi tham kiến hoàng thái hậu.”
“Ai gia cũng không còn trẻ nữa, một tiếng hậu cũng không trẻ lên được.
Ngược lại tôn tử quây quần mới là niềm vui của ai gia.
Cứ gọi hoàng nãi nãi.
Nghê Nhi mau lại đây.”
Tình Nhi không biểu lộ một chút tâm trạng gì ra mặt cả, cũng không được mở miệng nói, cô ta vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.
“Nghê Nhi?”
“Hoàng nãi nãi, A Tửu muội ấy....tại vách núi Cẩm thành bị thương, đại phu nói muội ấy bị ảnh hưởng nên tạm thời không nói được.
Nghỉ ngơi vài bữa nữa sẽ ổn thôi.”
Tô Tử Lan đứng dậy kéo Tình Nhi đang trong hình hài Vân Nghê lại ghế ngồi.
Khẽ vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ấy, Tô Tử Lan với ánh nhìn chiều chuộng khẽ vén lại tóc mái cho cô.
“Không sao, an toàn là tốt rồi.
Hôm nay trời đẹp, ai gia biết con trước nay chỉ mới đi từ An Lạc sơn trang đến Vạn Hoa lâu, những thứ nhìn thấy sợ chỉ là cỏ dại ven đường.
Hoàng cung hầu như mọi thứ đều có, cho nên hôm nay ai gia rủ con vào cung chơi đi dạo với ai gia.”
Tô Tử Lan vừa dứt lời thì có tiếng của một thái giám chạy vào, nhìn thì cũng đã có tuổi nhưng lại có cảm giác hơi trẻ con
“Bẩm thái hậu nương nương, Định Văn hầu phu nhân xin cầu kiến.”
“Định Văn hầu phu nhân? Không phải lần trước ai gia nói không cần đến nữa sao? Cho vào đi, Hiên Nhi, có chuyện này ai gia nghĩ con cần phải biết ngồi xuống đây đi.”
“Dạ hoàng nãi nãi.”
Ngồi thêm một lúc ấm trà cũng đã vơi bớt, điểm tâm được chuẩn bị riêng cho “Vân Nghê” cũng đã được mang lên, ba người họ nói chuyện cũng khá vui nhưng chủ yếu là Tô Tử Lan và Trịnh Cảnh Hiên ngồi nói, còn ‘Vân Nghê’ thì chỉ im lặng ngồi nghe.
Cô cũng muốn trả lời, muốn gào lên lắm chứ, nhưng không được phải nhịn, phải thật nhẫn nhịn, bây giờ không thể xắn tay áo lên nói chuyện được, nếu không việc cải trang sẽ bị lộ mất.
“Thần phụ Lý Loan tham kiến hoàng thái hậu nương nương.”
“Bình thân, hầu gia phu nhân.
Ai gia đã sai người chuyển lời nếu sức khỏe không tốt có thể không đến rồi mà? Ngồi đi”
“Bẩm thái hậu nương nương, được người triệu kiến là phúc của Lý Loan.
Được vào cung hầu chuyện với thái hậu nương nương là may mắn của thần phụ, cho dù phải nằm cáng thần phụ cũng nhất định phải đến.”
Lý Loan, Định Văn hầu phu nhân, là chính thê của Định Văn hầu Phương Từ, hay nói cách khác bà ấy chính là thân mẫu của Vân Nghê,, là người vì lời tiên đoán về con gái mình mà đã đưa lên chùa để rồi bị lạc mất con gái.
Từ khi biết tin con gái mất tích bà ấy suy sụp đến độ đổ bệnh, bao nhiêu năm nay đều phải dựa vào thuốc mới có thể giữ được lý trí.
“Đáng lẽ hôm nay ai gia muốn đưa Nghê Nhi đi thăm thú hoàng cung.
Nhưng nếu hầu gia phu nhân cũng đã đến đây rồi vậy có một số chuyện ai gia phải nói.
Hầu gia phu nhân, ngươi xem đây là gì?” – Tô Tử Lan lấy từ tay áo ra một chiếc cẩm nang nhỏ màu hồng thường dùng cho trẻ em được gấp gọn gàng đưa cho Lý Loan.
Hai tay đón lấy chiếc cẩm nang từ tay Tô Tử Lan, Lý Loan mở ra xem đột nhiên hai mắt ngạc nhiên, mở to.
Giọng có chút run rẩn, Lý Loan nén giọng khẽ hỏi: “Thái hậu nương nương, đây....đây là cẩm nang do chính tay thần phụ đã làm.”
“Bên trong có phải tên của lệnh thiên kim đúng không?”
“Đúng, thái hậu nương nương nói không sai, là tên của tiểu nữ, nhưng mà.....”
“Ai gia biết phu nhân đang có rất nhiều nghi vấn trong lòng nhưng hãy đợi ai gia nói hết.
Được chứ? Hơn mười năm trước, khi đó Yên quốc vừa mới lập tân đế không lâu, Hiên Nhi hãy còn là một tiểu hài tử, ai gia lúc đó đã rời hoàng cung đi ngao du khắp nơi.
Khi đi qua núi Vu, ai gia có lên ngôi chùa trên núi lễ phật.
Cho đến khi xuống núi đã là buổi tối của mùa thu, thời tiết se lạnh, khi đó đường núi rất tối thứ thắp sáng duy nhất là chiếc đèn lồng trên tay của ai gia.
Xuống đến chân núi thì đã có tiếng sột soạt ở bụi cây bên cạnh đã thu hút sự chú ý của ai gia, tiến lại gần thì là một tiểu nhi nữ chắc độ ba bốn tuổi.
Vì Yên quốc thái bình chưa lâu nên ai gia đã đoán con bé là nhi nữ của nhà nào đó chạy loạn đến đây....”
“Tiểu hài tử, con là ai? Sao lại xuất hiện ở đây? Phụ mẫu của con đâu?”
“.....Con....mẫu thân nói con có mệnh cách không tốt,