Cầm tờ giấy trên tay, Lý Loan và cả Trịnh Cảnh Hiên đều không thể tin được vào mắt, vào tai của mình nữa.
Lý Loan nước mắt đã lưng tròng, bà ấy không thể tin được đứa con mất tích bao lâu nay lại được tìm thấy, còn được thái hậu nương nương đương triều chính tay chăm sóc, được ma ma tổng quản của Từ Ninh cung dạy dỗ.
Bà ấy cảm thấy căn bệnh mấy năm nay mình phải chịu là rất đáng, ít nhất cũng đã đổi được một mạng cho nữ nhi của bà ấy.
Trịnh Cảnh Hiên cầm xấp giấy trên tay, sắc mặt không lộ ra biểu cảm gì nhưng trong lòng lại thất kinh.
A Tửu, vậy mà lại là đích trưởng nữ của phủ Định Văn hầu? Quả thực y có nghe nói, đại tiểu thư Định Văn hầu phủ mất tích đã lâu đến nay vẫn chưa tìm thấy, nhưng khi truyền vào trong cung thì lại là Định Văn hầu đại tiểu thư đã được tìm thấy nhưng thân thể suy nhược chỉ có thể ở trong phủ dưỡng thương không giao du với bên ngoài....Hôm nay xem ra mọi tin đồn, nghi vấn đều đã có câu trả lời.
Vậy...không phải người đã chăm sóc hắn ở An Lạc sơn trang, người bị hắn lấy làm bình phong lá chắn, người đã hết lòng chăm lo bảo vệ hắn chính là Định Văn hầu đại tiểu thư sao?
Đang mải suy nghĩ, Trịnh Cảnh Hiên không chú ý đến Lý Loan đã quỳ xuống từ lúc nào, khuôn mặt đã có nước mắt giọt ngắn giọt dài rơi xuống.
Bà ấy hành đại lễ, quỳ xuống dưới chân Tô Tử Lan.
“Thái Hậu nương nương, thay mặt Nghê Nhi thần phụ xin cảm tạ ân nghĩa của nương nương.
Không biết bây giờ con bé như nào rồi, chẳng hay thần phụ có thể xin được gặp mặt con bé một lần mong thái hậu nương nương thành toàn.”
“Mau đứng dậy đi, chẳng phải con bé đang ngồi trước mặt ngươi đó sao?”
Lúc này Tình Nhi mới phản ứng lại, đúng rồi, hiện tại cô ta đang đóng giả Tô Vân Nghê à không Phương Vân Nghê, không thể không có chút cảm xúc nào được.
Nhưng bằng cách nào? Khi cô ta thực chất chỉ là một người đóng giả xem kịch? Gặp cảnh này có lẽ phải khóc? Nhưng nước mắt cô đã cạn kể từ lúc tên cẩu hoàng đế kia giết chết mẹ cô rồi, làm sao mới có thể khóc?
“Nghê.....Nghê Nhi? Là con đó sao Nghê Nhi?” – Lý Loan tiến lại ôm lấy Tình Nhi đang trong hình dáng Vân Nghê, ngắm nhìn đứa con gái hằng đêm mong nhớ, xa cách đã lâu.
Lý Loan dù đang bệnh nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc của bà ấy lại, hàng mi đẫm nước mắt run run như cánh bướm trong mưa.
Tình Nhi hơi né tránh vòng tay của bà ấy, không phải cô ghét bỏ gì Lý Loan cả ở một góc độ nào đó Tình Nhi cảm thấy Lý Loan rất giống mẫu thân đã vong mạng của cô.
Né tránh vòng tay của bà ấy là bởi cô không biết phải đối mặt với tình huống này như nào, Tình Nhi cũng chưa từng rơi vào hoàn cảnh này nên không biết cách ứng phó, nếu diễn không tốt sợ sẽ bị nhận ra sự thật, khi đó mọi việc bại lộ sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người
“Nghê Nhi.....con....ta là mẹ con, Nghê Nhi là ta...là ta không tốt năm đó nếu ta kiên quyết một chút nữa con sẽ không phải rời xa mẫu thân ngần đấy năm.
Là mẫu thân không tốt, vì ta mà để mẹ con ta phải chịu cảnh cốt nhục phân li....Con...”
“Hầu gia phu nhân, A Tửu.....Phương tiểu thư, trên đường từ Khôn thành đến Thượng thành, cả quãng đường đi đã xảy ra một số chuyện, tiểu thư vì bị ảnh hương