“Dạ dạ dạ, ký chủ của ta nói gì cũng đúng hết, cô là duy
nhất, không ai có thể sánh được với cô.” Pipi dẩu mỏ lên khoanh tay
“Chẳng phải cô đã nói rồi sao, cô là một tiêu bản độc nhất vô nhị, đâu ai có thể hoàn toàn giống cô được, có giống cũng chỉ một phần thôi mà.
Vậy tìm từ những người thân cận nhất với cô đi.
Mẫn Nhi đã gặp, vũ đoàn thì không ai có thể thoắt ẩn thoắt hiện để cải trang thành cô được, vậy thì chắc chắn là một người khác không cùng đến đây rồi.
Thử nghĩ xem người gần gũi thân cận cô nhất là có những ai?”
“Tô Tử Lan, Mẫn Nhi, cậu, Phúc bá, Tiểu Vỹ cô cô....Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ cũng có thể gọi là thân."
"Thiếu rồi, còn một người nữa.
"
"A còn Tình Nhi.
"
"Gì đây? Chẳng lẽ cô nghi ngờ Tình Nhi mà không có chứng cứ gì sao? "
"Thì.....đúng là như vậy thật...."
"Nghĩa mẫu Tô Tử Lan của cô, bà ấy nuôi cô từ bé, hết sức yêu thương cô nên nên có thể loại cá Tiểu Vỹ cô cô nữa.
Mẫn Nhi nói theo cách của mọi người thì là ngu trung, cô ấy trung thành với cô bất chấp đó, từ lúc Tô Tử Lan đưa Mẫn Nhi về dù thế nào cô ấy cũng luôn kè kè bám theo cô, tận tâm chăm sóc cũng có thể nói đó là người hiểu
cô nhất.
Phúc bá là vị đại bá nhìn cô lớn lên, từ một đứa nhỏ chỉ biết ăn chơi thành một tiểu thư, tiểu ma ma người người yêu quý.
Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ thì thôi bỏ qua vì hai người bọn họ chắc chắn sẽ không cải trang thành cô đâu.
Còn Tình Nhi thì chắc cô hiểu đó.
Mọi nghi vấn đều tập chung hết trên người cô ta, nếu nói cô ta không liên quan đến vụ ám sát Tiểu Hạnh thì có trời mới tin.
"
“Hmm....Thôi để mai ta tìm cách dò la thêm vậy, còn phải nghĩ xem trong những ngày phải bất đắc dĩ chơi trò trốn tìm này ta sẽ làm gì nữa.”
“Vậy cô cứ nghĩ đi ta đi ngủ trước đây.”
Nói rồi Pipi chui ngay vào trong chăn tạo thành một chỗ phồng lên nho nhỏ, chỗ phồng đó hơi di chuyển lên phía trên, cuối cùng cái đầu nhỏ của Pipi dã lộ ra khỏi chăn, góc chăn trở thành một cái gối, ngoan ngoãn yên vị nằm bên cạnh Vân Nghê.
“Nè Pipi cậu có tắm không đó?”
“Tất nhiên là có rồi đâu ai như cô, ngày nào ta chả tắm.”
Vân Nghê nhìn nó Pipi vẻ không đáng tin lắm nhưng thôi cho ngủ nhờ một tối ngày mai xách đi tắm cũng được.
Nhưng khi đặt lưng nằm xuống, Vân Nghê vẫn chằn trọc không sao ngủ được, cô xoay người trở mình hết bên này lại sang đến bên kia.
Mãi chẳng ngủ được, cô ngồi bật dậy, ngó nghiên trong phòng có gì có thể làm không, bởi lẽ Vân Nghê không thể ra ngoài.
“A Hiên....A Hiên? Huynh ngủ chưa vậy? A Hiên, nói chuyện với ta một chút đi.
Ta không ngủ được.
A Hiên” – Vân Nghê một tay bám vào thành giường, cằm gác lên góc chăn, tay còn lại hơi chọc chọc vào
người Trịnh Cảnh Hiên.
Thấy y không phản ứng, cô chọc thêm một chút nữa, vẫn không có phản ứng Vân Nghê chán nản nằm xuống, xem ra chỉ còn có mỗi cô thức thôi.
Vừa nằm xuống thì có tiếng Trịnh Cảnh Hiên vang lên từ phía trên giường.
“A Tửu, nàng có thể gọi ta mà đừng chọc vào eo ta không? Sao vậy? Không ngủ được à? Do không quen chỗ sao?”
“Cũng không biết nữa, nhưng mà ta không ngủ được, A Hiên có buồn ngủ không? Nếu không thì nói chuyện với ta chút đi.”
“Nàng muốn nói gì? Về việc chân tay nàng bị thương ư? Hay về việc nàng một lời báo an toàn cũng không nói cho ta biết?”
“Không phải...đừng chỉ nói riêng chuyện của ta có được không? Chân ta bị thương là do con gấu với đám sát thủ đó cứ đuổi theo đấy chứ.
Tay thì.....là do ngã xuống vách núi.
Phải rồi A Hiên, làm sao huynh có thể biết được ‘Vân Nghê’ đang ở phòng bên cạnh không phải là ta vậy? Huynh nghi ngờ người đó là ai?”
“Người đó là Tình Nhi.
Còn về vì sao phát hiện ra thì là do tối hôm Tình Nhi được Kỳ Lâm đưa về, ta đã vô tình nghe được cuộc đối thoại của cô ta và thủ hạ của cô ta.
Giọng rất giống với Tình Nhi, các cử chỉ hành động ánh mắt đều không giống với A Tửu mà ta biết.
Hơn nữa, trong mấy ngày nay ta cũng chú ý được, nàng nếu đã mặc rực rỡ thì chắc chắn sẽ mặc màu đỏ.
Thanh nhã thì sẽ là màu trắng, xanh lam.
Nhưng mà Vân Nghê kia thì không như vậy, cái gì càng lòe loẹt thì cô ta càng sẽ mặc, ta nghe hạ nhân nói cô ta còn chói mắt hơn vị Huệ Dung quận chúa nữa.”
“Tức là do cuộc nói chuyện đó và một số cử chỉ cùng hành động khác lạ của nàng ta cho nên huynh mới nhận ra sao? Vậy nếu như không có cuộc nói chuyện đấy, không có những điểm nghi vấn đấy huynh có nhận
ra đó thực chất không phải ta không?”
“Có, dựa vào ánh mắt mà nàng dùng để nhìn ta.”
“.....Ừm thôi bỏ qua vụ đó đi, A Hiên sao ban nãy huynh lại bảo Kỳ Lâm thị vệ ta là Phương tiểu thư? Không phải là Tô tiểu thư sao?”
“........A Tửu, có một số chuyện biết một nửa sẽ tốt hơn cho nàng.
Nàng không phải họ Tô, nàng họ Phương.
Là đích trưởng nữ của phủ Định Văn hầu, sinh mẫu là đại phu nhân hầu phủ Lý Loan.”
“Huynh biết rồi sao? Là sáng nay vào cung nghĩa mẫu đã nói sao?”
“Ừm, ngoại trừ hoàng thái hậu, còn có mẫu thân của nàng.”
“ra là vậy, huynh cũng biết rồi vậy cũng chẳng còn gì để ta phải khổ công giấu diếm nữa.
Trịnh Cảnh Hiên bây