Bà ngoại hiện đang ở tại vùng thôn dã mà biết tin mình chết sợ là sẽ khóc sưng mắt luôn cho coi? Cha mẹ Tô Thiếu Bạch mất sớm, nên cậu từ nhỏ đã được bà ngoại nuôi nấng. Cậu cũng coi như là không chịu thua kém ai, đơn độc vượt qua được hàng ngàn thí sinh trúng tuyển vào trường cao đẳng, tốt nghiệp rồi lại suôn sẻ được nhận vào làm tại một khách sạn năm sao nổi tiếng toàn cầu, mặc dù hiện tại bị bắt luân phiên thực tập ở nhà bếp, nhưng mỗi tháng tiền lương vẫn dư dả để sống. Tháng trước bà ngoại cậu nhận được tiền rồi có gọi cho cậu một cuộc, luôn miệng nói sau này con không cần phải gửi tiền, cứ giữ mà xài đi, giọng nói nghe qua không kiềm được niềm hạnh phúc thậm chí có chút kiêu ngạo.
Trong cái thẻ ngân hàng cất trong tủ đầu giường cũng có chứa tám ngàn nhân dân tệ, cũng không biết bà ngoại có nhận được hay không. Lúc trở thành nhân viên chính thức, cũng không biết khách sạn có cấp cho bà chút tiền trợ cấp không nữa? Thôi chết, tháng trước mua bảo hiểm, phiếu bảo hành hình như còn chưa gửi về nữa?
Đương lúc cậu còn ngồi bên bờ suối, ngẩng đầu nhìn mây bay trên trời cuối ngày, miên man suy nghĩ, từ trong khu rừng đối diện dòng suối có một cô bé gầy guộc chạy ra, tay phải bé xách một cái giỏ cao nửa người mình, vậy nên bước đi xiêu vẹo. Bé mặc một bộ quần áo màu hạnh nhân, tóc phiếm vàng thưa thớt được tết lại trông như cái bánh quai chèo [1] ngắn cũn, nhìn vóc dáng ước chừng sáu bảy tuổi gì đó, đến cạnh dòng suối ngồi xổm xuống đối mặt với Tô Thiếu Bạch, mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn cậu.
"Huynh nhìn còn đẹp hơn cả Đỗ Nhị nữa." Nhìn một hồi, cô bé vỗ tay, bình luận một câu. Cái giỏ trên tay bé cũng theo đó mà di chuyển, lộ ra mấy bó rau dại xanh biếc.
Tô Thiếu Bạch khinh thường nhìn bé rồi ngẩng đầu nhìn trời, sau này cậu mới biết, Đỗ Nhị này là con trai thứ hai của Trưởng thôn, nghe nói là đứa bé nhìn dễ thương nhất trong thôn Thái Bình này.
Cô bé tên là Tưởng Mạc Ngọc, nhà bé ở phía tây thôn Thái Bình, cách dòng suối không xa. Tô Thiếu Bạch không thể không cảm tạ chủ cũ của thân xác này, cũng bởi vì Tưởng Mạc Ngọc thấy cậu đẹp nên mới quyết định nhặt cậu, không phải, là dẫn cậu về nhà.
Dọc đường đi được cô bé say mê giới thiệu, Tô Thiếu Bạch mới biết được, ngọn núi phía sau kia tên là Phù Lô. Trên núi có nhóm người tu hành đắc đạo, người dân vùng phụ cận đều tôn bọn họ là Tiên chủ. Nghe nói mấy vị Tiên chủ đó đều sống trên hơn mười ngọn núi phía nam núi Phù Lô, ai ai cũng đều có thể phá không mà đi, hơn nữa tiên tư yểu điệu, trăm tuổi không già.
Nói đến Tiên chủ, vẻ mặt sáu, bảy tuổi của cô bé cũng trở nên thành kính, nói chắc như đinh đóng cột. Rõ ràng là thường ngày đều được dạy bảo và truyền thụ không ít lần.
Tiên chủ? Phá không mà đi? Lẽ nào người cậu gặp khi trước cũng là Tiên chủ mà Tưởng Mạc Ngọc nói? Nhớ lại tràng cảnh trong rừng khi đó, Tô Thiếu Bạch nhíu chặt mày, mấy vị Tiên chủ này, hình như tính cách hơi hung tàn nhỉ. Sau này vẫn là nên cách xa ra thì tốt hơn.
Thôn Thái Bình nằm dưới chân núi Phù Lô là một trong số gần trăm thôn trang bình thường ở gần đó.
Thôn không lớn, dựa vào núi, ở cạnh sông, chỉ có khoảng một trăm hộ dân thưa thớt sinh sống, lúc này khói bếp lò bay lượn lờ, loáng thoáng đâu đó có tiếng chó sủa cùng với tiếng trẻ con chơi đùa truyền ra, trông có vẻ rất yên bình.
Phía tây thôn có bốn mươi năm mươi hộ gia đình, tường đất, phòng ở cũng làm từ bùn và cây, thoạt nhìn so với nhà ở của Tô Thiếu Bạch ở quê còn cao lớn và chắc chắn hơn. Chỉ là, trừ bỏ nóc nhà phân rõ hai màu đỏ đen ra, nhà nào nhà nấy nhìn y chang nhau, chẳng lẽ đây là vì thôn dân muốn giảm bớt rắc rối nên chỉ sử dụng đúng một bản vẽ thôi sao?
Tưởng Mạc Ngọc dẫn cậu đi tới cửa thôn, đến ngôi nhà thứ ba từ dưới đếm lên ở phía tây thì đẩy cửa đi vào.
Mẹ Tưởng ở bên bếp làm thức ăn, thấy con gái mình dắt một tên nhóc xa lạ về nhà thì không khỏi kinh ngạc, tay lau lau mảnh tạp dề bằng vải bố, đi về phía cậu, nghi hoặc nhìn, "Cậu là...?"
Tô Thiếu Bạch xấu hổ gãi tóc sau gáy, "Tôi chỉ nhớ mình tên là Tô Thiếu Bạch." Mặc kệ thân phận của thân xác này là gì, cậu cũng không biết gì về thế giới này, trong mấy cuốn tiểu thuyết với mấy bộ phim điện ảnh chẳng phải có nói dùng việc mất ký ức là cách dễ dàng nhất để đối phó với tình huống này sao? Cái bụng cậu đã sớm biểu tình dữ dội lắm rồi, vấn đề là Mẹ Tưởng có thu lưu cậu hay không đều có quan hệ rất lớn đến chuyện cậu cái ăn và chỗ ngủ hay không. Cậu thực sự cần phải ở lại.
Thông thường mấy vị thôn phụ trong mấy cuốn tiểu thuyết không phải đều rất hiền lành chất phác sao, sao vị Mẹ Tưởng này nhìn cậu dè chừng dữ vậy? Mặc dù trông cậu hiện tại chỉ là một tên nhóc mới có mười tuổi thôi mà.
Mắt thấy mẹ Tưởng đổi sắc, lấy tay túm Tưởng Mạc Ngọc trở lại bên người, thì đã rõ đây là muốn chuẩn bị đuổi người ra khỏi cửa đây mà, Tô Thiếu Bạch vội nói, "Thím à, có thể cho tôi ở lại nhà thím đêm nay được không? Tôi, à thì..."
Biết mình làm như vậy hình như có phần dày mặt, cậu lúng túng lấy cái túi tiền bên hông ra, đổ một hạt châu đưa ra, hai tai đỏ bừng, "Cái này có thể xem như là phí ở nhờ được không ạ?" Dù sao cũng không chắc cái thứ này rốt cuộc có phải là tiền hay không, cậu phải cân nhắc dùng ít thôi.
Mẹ Tưởng nhìn thấy hạt châu kia thì ngẩn ra một chút, bàn tay níu Tưởng Mạc Ngọc lại cũng thả lỏng thở dài nói, "Thôi vậy, hôm nay cậu tây phòng một đêm đi, ngày mai chồng ta trở lại hẵng tính."
Bà buông Tưởng Mạc Ngọc ra, xoay người trở vào nhà bếp tiếp tục làm, cũng không lấy hạt châu trên tay Tô Thiếu Bạch. Cô bé rất vui vẻ, chớp mắt nhìn cậu cười vui vẻ, lanh lẹ xách rổ vào giúp mẹ Tưởng.
Nhất thời tại gian ngoài chỉ còn lại mình Tô Thiếu Bạch, cậu cũng ngại đi lung tung, chỉ có thể cầm bọc quần áo nhàm chán đứng tại chỗ, quan sát xung quanh.
Nhà ở của Tưởng gia gồm ba gian thêm cả gian ngoài, gian ngoài không lớn, tầm 10m², dưới mái hiên có treo hai miếng thịt khô và mấy xâu nấm phơi khô. Bên trái là nơi đựng rơm củi, bên phải là một tảng đá bằng phẳng, trên đó rải rác năm, sáu cái rổ, trong đó có phơi khô chút rau.
Góc bên phải gần ngưỡng cửa sổ có một bức tường thấp cao hơn một thước chặn ngang tạo thành một nơi để làm việc, đá xây tường chỗ này rất kỳ lạ, có màu đỏ tươi, còn có cả hoa văn hình xoắn ốc. Lấy cái dáng vẻ hiện tại của cậu, đứng chỗ này căn bản là không nhìn thấy gì trong đó cả.
Chẳng lẽ trong đó có nuôi động vật kỳ quái nào sao?
"Thím, ta có thể đến đó xem thử được không?" Tô Thiếu Bạch thực sự đang chán, chỉ tay về phía bức tường thấp kỳ quái bên phải này hỏi.
Mẹ Tưởng vừa nhấc nắp nồi lên vừa liếc cậu một cái, hơi nước màu trắng khiến sắc mặt bà có chút cổ quái, "Cẩn thận một chút, nếu thấy choáng váng thì trở ra."
Cẩn thận? Thứ bên trong này rất hung hãn sao? Tô Thiếu Bạch trong đầu đầy nghi vấn đi đến bên cái tường thấp kia, ló đầu vào bên trong bức tường đỏ kia xem, bên trong chẳng có gì cả.
Xem kỹ lại, cũng không phải là không có gì, trên mặt đất có đặt một tảng đá hình chữ nhật, cao tầm một chai nước suối.
Đúng vậy, là một tảng đá.
Bức tường đá thấp đó không có gắn cửa, Tô Thiếu Bạch vẫn chưa từ bỏ ý định, đem bao quần áo để sang bên cạnh, hai tay đỡ trên tường dùng sức đạp một cái, trở mình nhảy vào phía trong bức tường thấp kia. Lại nhìn bốn phía, điều làm cậu thực sự thất vọng là bên trong thực sự cái gì cũng không có, ngoại trừ tảng đá nằm chính giữa kia.
Cái câu căn dặn của mẹ Tưởng, hay là nói tảng đá này?
Không lẽ tảng đá này có gì kỳ lạ sao?
Kiếp trước Tô Thiếu Bạch cũng từng tham quan nhiều lâm viên và viện bảo tàng, mấy thứ đá kỳ lạ được xem là trân bảo cũng không