Vì để thu hút thêm nhiều thợ mỏ khai thác viêm thạch hơn, Tiên chủ núi Phù Lô cho xây một số lượng lớn thôn trang trong gần trăm thôn trang nằm dưới chân núi, chu cấp nơi ở miễn phí cho thợ mỏ, dĩ nhiên thôn Thái Bình cũng là một trong số đó. Phần lớn những hộ gia đình ở phía đông vốn đều là những người đã sống tại đây từ lúc mới sinh ra, mà phía tây, chính là nơi ở miễn phí do Tiên chủ chu cấp cho những thợ mỏ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thôn dân chỗ này có nhiều thành phần hỗn tạp đến như vậy.
Ra là vậy! Hèn gì hôm thấy qua kiến trúc nhà ở phía tây này có gì đó kỳ lạ, nhà nào cũng y chang nhau, cũng giống như mấy khu chung cư ở kiếp trước thôi. Tô Thiếu Bạch nghe đến đó thì hiểu rõ ngọn ngành rồi.
Bất luận là ai chỉ cần có thể đến kiểm tra linh nguyên ở chỗ Trưởng thôn, mỗi tháng lại thông qua Trưởng thôn nộp cho Tiên chủ cân viêm thạch thì có thể ở miễn phí trong mấy căn nhà trống ở phía tây. Viêm thạch dư thừa, mấy thợ mỏ có thể cầm ra chợ bán, cũng có thể trực tiếp bán cho Tiên Trưởng thông qua Trưởng thôn.
Quê nhà của Tưởng gia ở phía nam, hè năm ngoái gặp phải trận lũ, trên đường chạy nạn mới đến nơi này. Cũng không ngờ rằng ba Tưởng ấy thế mà cũng có linh nguyên. Ba Tưởng vui mừng quá đỗi liền đưa người nhà đến ở tạm thời tại thôn Thái Bình, bắt đầu lấy công việc khai thác quặng làm kế sinh nhai.
Viêm thạch còn có phân cả phẩm cấp, cụ thể thế nào mẹ Tưởng cũng không rõ lắm, chỉ nghe người trong thôn lúc tán gẫu có nhắc qua, mấy năm trước có người đào được mấy khối viêm thạch, giá cả nghe đâu gấp năm lần giá lương thực. Tám thôn mười dặm nửa năm đều truyền tai vụ này, ai cũng hâm mộ không thôi.
Tiếc là may mắn đó nào có đến được tay ba Tưởng. Phẩm cấp viêm thạch ông đào được đều rất bình thường, trừ bỏ nộp lên trên cho Trưởng thôn, phần còn dư bán đi cũng chỉ miễn cưỡng giúp cho cả nhà sống qua ngày, không có tiết kiệm được xu nào cả. Ba Tưởng lo lắng nên lén kéo dài thời gian vào quặng, nỗ lực hết khả năng đào thêm chút viêm thạch, mong sớm góp đủ tiền để mẹ con ở nhà không phải lo lắng chi phí sinh hoạt.
Công việc khai thác quặng của thợ mỏ cũng rất nguy hiểm, cho dù là trong người có mang linh nguyên, nhưng linh nguyên lực của mỗi người đều khác nhau, thời gian có thể đợi trong quặng cũng khác nhau, có người có thể đợi ba canh giờ, cũng có người có thể đợi mười canh giờ. Vì để đảm bảo an toàn, Tiên chủ yêu cầu những thợ mỏ mỗi lần vào hầm mỏ chỉ có thể đợi dài nhất là một ngày một đêm, nếu cảm thấy không khỏe phải lập tức rời quặng. Nếu không, bọn họ rất có thể sẽ ngất trong đó, nếu không phát hiện kịp thời sẽ mất mạng. Sau mỗi lần vào hầm mỏ, thì phải về nhà nghỉ ngơi năm ngày mới có thể vào đó lần nữa. Ngay cả những người thân của thợ mỏ cũng được Trưởng thôn cho người đi nói rõ ràng, hy vọng sẽ có thể tránh được chuyện ngoài ý muốn.
Đáng tiếc, người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Ai ai cũng mong mình có thể đào được thật nhiều viêm thạch đặng bán lấy tiền, có những thợ mỏ thấy bản thân không khỏe nhưng vẫn lén làm, cắn răng chịu đựng kéo dài thời gian trong hầm mỏ cũng là chuyện diễn ra thường xuyên.
* nguyên văn là nhân vi tài tử, điểu vi thực vong, là một thành ngữ, ý chỉ người vì tham tiền mà chết, chim vì tham ăn mà bỏ mạng
Lần này Ba Tưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng bởi vì cố nén cái mệt mà không chịu ra khỏi hầm mỏ, ngất đi rồi nghẹt thở mà chết. Đây cũng là nguyên nhân mà mẹ Tưởng không dám đi đến chỗ Trưởng thôn khóc lóc. Cái chết của ông, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.
Nghe đến đó, Tô Thiếu Bạch ít nhiều cũng hiểu được vì sao thôn dân đối với đám tang này lại lạnh lùng đến vậy, thậm chí cả tang sự cũng gấp rút làm cho xong. Ghen ăn tức ở với người đến từ xứ khác, cũng không tuân quy củ rồi tự gieo gió gặt bão. Hiện tại có thể đem nguyên nhân cái chết của ba Tưởng nói ra rõ ràng đến vậy, mẹ Tưởng còn lý trí hơn so với hắn nghĩ nhiều lắm, giờ quan trọng nhất là làm sao để sắp xếp cuộc sống cho người đang sống này đây.
Vì thế cậu dò hỏi, "Muốn kiểm tra linh nguyên thì cần có điều kiện gì?"
"Chỉ cần là con trai tròn mười lăm tuổi đều có thể đi." Mẹ Tưởng nghi ngờ nhìn cậu, "Nhưng cậu còn chưa đến mười lăm tuổi nữa mà?"
"Không cần, chỉ cần con qua đó kiểm tra thì chúng ta có thể tiếp tục ở lại đây rồi." Tô Thiếu Bạch nhún vai một cái, giả lả cười với mẹ Tưởng, vì cậu quả thực không biết chủ cũ của thân xác này bao nhiêu tuổi. Có điều chuyện này cũng không quan trọng, chỗ này không có thẻ căn cước, chỉ cần cậu một mực nói mình mười lăm tuổi, tự nhiên Trưởng thôn cũng sẽ không đào sâu. Dù sao, nghe qua có vẻ như người có linh nguyên hình như không dễ tìm cho lắm.
"Cậu...tình nguyên giúp chúng ta ở lại chỗ này?" Mẹ Tưởng ôm Tưởng Mạc Ngọc đã sớm buồn ngủ, kích động đến mức thanh âm cũng có chút run rẩy.
Tô Thiếu Bạch trịnh trọng gật đầu, "Dĩ nhiên! Từ hôm nay trở đi, người chính là dì của con." Hôm qua Tưởng Mạc Ngọc và mẹ Tưởng thu lưu cậu, không cần biết là vì cảm kích hay đồng tình, cậu cũng tình nguyện bán mạng để có thể giúp đỡ hai mẹ con trước mặt này. Nghe lời nói mới rồi của Mẹ Tưởng, người thân của bọn họ chỉ sợ là đã sớm bỏ mạng trong trận lũ đó, không còn chỗ nào để đi cả.
Hơn nữa, ở cái thế giới xa lạ này, cậu cũng cần một thân phận chính đáng để tự mình nỗ lực sống sót qua ngày. Ngày trước, mục tiêu của cậu là kiếm thật nhiều tiền, mua nhà ở, cưới vợ, báo hiếu bà ngoại có cuộc sống tốt hơn. Bắt đầu từ ngày hôm nay, mục tiêu của cậu là, phải làm sao cho ba người trong căn nhà này sống thật tốt!
"Cậu..." Mẹ Tưởng không thể nào mở miệng nổi, ôm Tưởng Mạc Ngọc thật chặt, nước mắt lại rơi.
Tô Thiếu Bạch hạ quyết tâm rồi đứng dậy, "Chuyện này không nên chậm trễ, nhà của Trưởng thôn ở đâu? Con sẽ đi kiểm tra linh nguyên ngay bây giờ." Cậu cảm thấy lúc mẹ Tưởng nói chuyện người nọ, vẻ mặt có hơi tế nhị, tránh đêm dài lắm mộng thì vẫn là nên càng sớm càng tốt.
"Con* sang tây phòng thay quần áo rồi dì dẫn con đi."
*Tiểu Ngạn: mọi người xem ở cuối chương để cho dễ hiểu lý do vì sao Ngạn lại thay đổi cach xưng hô của tiểu Bạch với mẹ Tưởng
Mẹ Tưởng ra gian ngoài rửa mặt, cũng thay sang một bộ y phục màu khác, chỉ để lại chiếc khăn trắng còn quấn trên đầu, dọn dẹp đâu đó cho chỉnh tề, dặn Tưởng Mạc Ngọc giữ nhà, rồi liền dẫn Tô Thiếu Bạch đến đầu phía đông thôn trang.
Đi được nửa đường thì gặp phải một người phụ nữ mập mạp đang thở hổn hển chạy về phía này, thấy mẹ Tưởng thì ngừng bước, "Ai da, bà Tưởng, ta đang muốn tìm bà đây, thôn Triệu mới chiêu mộ được mười mấy người có linh nguyên, bên kia không đủ chỗ ở, bảo thôn Thái Bình chúng ta đưa cho bên đấy ba nhà, Trưởng thôn bảo ta đi hỏi bà, bà... À thì, còn ở hay là không?" Lời nói ra bên miệng, bà ta uyển chuyển đổi sang cách nói khác, xoắn xoắn cái khăn tím trong tay, trên mặt trưng ra nụ cười lúng túng, cái cằm đầy đặn không ngừng rung rinh.
Xem chừng người này bình thường cũng là người thường hay ra mặt truyền đạt lại lời của Trưởng thôn, thấy mẹ Tưởng trầm mặc liền đưa ánh nhìn về phía Tô Thiếu Bạch bên cạnh bà, "Ôi, đứa trẻ này lớn lên thật dễ nhìn, hay là tiên trưởng tu tiên? Phải xưng hô thế nào?"
"Tô Thiếu Bạch. Tôi và dì tôi muốn đến chỗ Trưởng thôn kiểm tra linh nguyên." Trong lòng Tô Thiếu Bạch hừ lạnh một tiếng, nét mặt không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Xem ra bọn họ đến đó là đúng rồi, nếu không đi thì quả thật có thể bị đuổi ra khỏi nhà.
"Cậu?" Người phụ nữ béo nọ nghi ngờ đánh giá cậu, linh nguyên tuy nói là thiên phú đấy, nhưng mà cậu nhỏ này rõ ràng quá gầy rồi, có thể vào hầm mỏ làm việc được không đây?
Tô Thiếu Bạch thản nhiên nhìn bà, đôi mắt đen bóng trong suốt, cặp mắt hoa đào trời sinh mang theo chút ý cười, "Phiền thím dẫn đường."
"A, được, nếu không được thì cũng đúng lúc có thể thương lượng với mấy người kia một chút." Người phụ nữ béo vung vẩy khăn tím một chút, xoay người đưa bọn họ đi. Tô Thiếu Bạch kéo mẹ Tưởng còn đang cố nén nước mắt, theo sau người phụ nữ béo kia.
Nơi kiểm tra linh nguyên chính là sân sau trong nhà Trưởng thôn, nghe bảo cậu muốn kiểm tra linh nguyên, quản gia và người phụ nữ béo đó trao đổi ánh mắt, cũng không có báo Trưởng thôn, Tô Thiếu Bạch cho rằng trước giờ đều thế, cũng không thấy mẹ Tưởng tỏ ra kỳ quái gì hết, cũng không để