"Không được!" Tô Thiếu Bạch đập mạnh lên bàn.
"Không được cái gì?" Phượng Nhị đang nghĩ ngợi thì bị tiếng đập làm cho hoảng người, thiếu chút nữa là làm rơi quạt ngọc trong tay.
"Kiếm tu đứng đầu thiên hạ, y...ta...ngươi..." Giữa hai người này có ân oán gì thế hả? Làm cách nào để hóa giải bây giờ? Nhưng mà tuyệt đối không thể để bọn họ xung đột với nhau mới được! Có rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu Tô Thiếu Bạch, nhưng mà ai đó lại ra sức xoa xoa bàn tay đỏ lừ, mợ nó chứ, đau quá! Lỡ vỗ mạnh tay quá rồi!
"Sao thế, đệ biết Nam Cung Hạo?" Phượng Nhị ngẫm nghĩ nhìn thiếu niên trước mắt.
"Ta đã ký kết thuộc khế với y." Tô Thiếu Bạch thản nhiên xòe hai tay ra, ý nói chẳng những quen biết người này, mà căn bản hiện tại không thể nào tách rời người ta được nữa.
"Thuộc khế?" Đôi con người của thanh niên áo đỏ khẽ chuyển, có chút tiếc nuối nhìn cậu bạn Chú Kiếm sư mới nổi, "Đệ nhanh như thế đã bị y bắt cóc rồi ư?"
Tô Thiếu Bạch:...
Câu này sao nghe cứ thấy có chỗ quái quái vậy?
"Hai người...có thù với nhau?"
"Thù ư? Trong thiên hạ, có tu sĩ nào dám đối nghịch với Kiếm tu chứ?" Phượng Nhị hừ lạnh, thản nhiên phe phẩy quạt, "Ta chỉ là ghét y thôi."
Tô Thiếu Bạch:...
Ừ, không phải có thù, là tự thù.
"Hơn nữa, giờ còn ghét hơn." Phượng Nhị khẽ mím môi, chán nản nhìn Tô Thiếu Bạch trước mặt.
Nguyên nhân ngươi càng ghét y hơn chắc không phải là vì ta đó chứ? Tô Thiếu Bạch giật khóe miệng, cảm thấy hình như mình toàn đưa rắc rối tới cho kim chủ đại nhân.
"Ôi, giờ thì phiền rồi, không thể độc chết y." Phượng Nhị tựa như sầu não hạ mắt cẩn thận suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói, "Nửa tàn* được không?"
*tàn trong tàn phế
Tô Thiếu Bạch cầm tàn quyển Vân Hà Đỉnh trợn mắt nhìn ai kia, dám nói độc dược lần nữa, ông đây đình công cho coi!
"Biết rồi biết rồi," Phượng Nhị bực bội phất phất quạt, "Sau này ta sẽ cố gắng nhường y."
Tô Thiếu Bạch: - -!
Kim chủ đại nhân, ta cố gắng lắm rồi.
.
Ngày tháng tựa thoi đưa, thời gian trôi như chớp mắt, tựa như tia lửa thoáng qua rồi biến mất khi đánh đá lửa, đảo mắt đã qua hơn ba năm.
Trong thời gian ba năm này, Tô Thiếu Bạch chỉ ru rú trong nhà, gần như không bước chân ra khỏi nhà, một mặt đâm đầu vào tu luyện và luyện khí, mỗi ngày đều mất ăn mất ngủ, sáng thì nghiền ngẫm về lò luyện đan, chiều thì nghiên cứu phương pháp luyện tập chú kiếm, tối thì ngồi tu luyện, thi thoảng dành chút thời gian tập luyện linh khí, quy luật làm việc và nghỉ ngơi tựa như đồng hồ quả lắc. Mấy quyển sách bị lật đến mòn cả cuốn, mỗi tháng phế khí bên trong động phủ chất đầy như núi. Hiện giờ cậu đã không còn cần tự mình đến hoặc nhờ Tư Đồ Phong ra mặt, mùng một mỗi tháng Lăng Vân Các đều phái người đến chỗ tạp dịch tại chân núi Thám Nguyệt đến lấy những "phế khí" mà Tô Thiếu Bạch không hài lòng lắm, rồi cầm đi bày bán trong các.
Khổ tập thành công, hiện tại, cậu đã nghiên cứu qua trên trăm loại lò luyện đan và phi kiếm, thuộc lòng nhiều loại mẫu kiếm, chỉ cần buông bút là có thể phác thảo một cách dễ dàng, tạm thời không bàn đến các loại linh khí khác, chỉ tính lò luyện đan và phi kiếm thì có thể nói cậu đã trở thành người trong nghề rồi.
Thân hình Tô Thiếu Bạch cũng cao lên không ít, cao như cây tùng, khoảng hơn 1m7, mặc dù còn thua độ cao lý tưởng bản thân một chút, nhưng dù sao cũng đã thoát khỏi hàng ngũ những người có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, hơn nữa, cậu chỉ mới mười bảy tuổi, ít nhất còn có thể cao thêm khoảng 5cm. Kiếp này muốn cao hơn 1m8 để tiếp tục đứng trong hàng ngũ chân dài vẫn còn có hy vọng lắm.
Ba năm qua, tôn sư đại nhân cũng ở lại núi Thám Nguyệt, không hề rời đi, mặc dù có đôi khi Tô Thiếu Bạch say mê nghiên cứu linh khí mà quên làm đồ ăn cũng không oán hận câu nào. Làm cho Tô Thiếu Bạch đã từng nghĩ hắn ở lại đây cũng là vì cái ăn mà cảm thấy bất ngờ vô cùng, sau đó thì cảm thấy rất áy náy, chẳng lẽ mình trách oan tôn sư đại nhân rồi? Liên Vi Sơn có trở lại núi Vấn Kiếm hai lần, nhưng Nam Cung Hạo đang bế quan khổ tu trùng kích Kim Đan kỳ hoàn toàn không có tiếng động nào, lá rụng trước động phủ đến nỗi nếu không có người thường xuyên quét dọn, e là chất chồng đến mức không mở cửa được. Bạch Chuẩn ngày nào cũng đứng trước động phủ ngẩng đầu hất mũi khổ sở chờ đợi hơn nửa ngày, sau đó thì cô đơn rời đi.
Mỗi ngày lúc Liên Vi Sơn luyện kiếm, Tô Thiếu Bạch đều bớt chút thời gian ngồi xem, lĩnh ngộ được kiếm ý trong đó, đương nhiên được lời không ít. Cậu cũng từng có suy nghĩ muốn giúp tôn sư đại nhân chế tạo một thanh kiếm mới để tỏ ý cảm tạ. Nhưng dù gì Liên Vi Sơn cũng đã có mệnh kiếm, e là hành vi này không phù hợp cho lắm, bèn toan đợi Nam Cung Hạo xuất quan rồi mới cùng y bàn bạc tính tiếp. Nhưng không ngờ lại ròng rã đợi hơn ba năm.
Hôm nay là mùng chính tháng giêng, trời đổ tuyết lớn như lông ngỗng. Tuyết bay lả tả tựa như mái tóc trắng phấp phới trong gió, bao trọn toàn núi Phù Lô, tuyết trắng xóa bao la phủ khắp đất trời.
Tô Thiếu Bạch lấy mấy khối viêm thạch Hoàng phẩm từ trong nhẫn trữ vật ra đặt lên bàn, Pudding lập tức hạnh phúc nhào qua. Từ sau khi ký kết thuộc khế, có người cung dưỡng rồi, viêm thạch Hoàng phẩm cung ứng mỗi ngày cho Pudding cũng giống như ăn cơm ba bữa vậy. Linh thạch cứ như nước chảy ra ngoài ruộng, tiếc cái là dù nó có vùi đầu khổ hơn một ngàn cái lại chẳng có chút dấu hiệu nào muốn lên cấp. Cứ tiếp tục thế này, Tô Thiếu Bạch thực sự lo Pudding sẽ ăn hết gia sản của kim chủ đại nhân. Này cứ y như mỗi ngày đốt tiền sưởi ấm vậy!
Mà Sữa Bò giờ cũng lớn cỡ một con chó Golden Retriever [1], vóc dáng cao thon, như hổ lại tựa báo, bốn chân cứng cáp, móng vuốt sắc nhọn, hoa văn tia chớp trên trán và chóp đuôi càng rõ dần, màu sắc không khác mấy với khí thạch dùng để chế tạo Tử Điện Thanh Sương. Đứng trước động phủ mở to đôi mắt như ngọc bích, cuối cùng cũng có chút khí phách uy phong lẫm liệt. Từ lúc Sữa Bò lớn như mèo nhà, Pudding thường bị nó xem như cuộn len mà đè dưới chân lăn lộn, bởi vì Pudding bị Tô Thiếu Bạch ban lệnh cấm không được phóng hỏa, cục diện chơi trò rượt bắt của tụi nó lại bị đảo ngược lần nữa. Pudding kiêu ngạo bay về trên không, không muốn chơi với sinh vật chỉ biết đi trên mặt đất nữa.
Không lẽ thần hỏa thật sự chỉ có thể ngừng tại Hoàng phẩm không thể nào lên cấp nữa à? Hơn hai năm trước Văn trưởng lão đã bế quan, chuyên tâm nghiên cứu thể ngộ lên cấp cậu mang về cho hắn, mong muốn đột phá. Nhưng giờ xem chừng cũng không có tiến triển gì. Nhưng mà rõ ràng vị tiền bối trong Bà Sa Kính Thiên đã thành công đột phá lên Lục phẩm, điều này chứng minh nhất định có thể lên cấp, nhưng mấu chốt nhất vẫn là phương pháp. Tô Thiếu Bạch khẽ gõ ngón tay lên bàn, đột nhiên nghĩ đến Thần Hỏa lục. Trước kia cậu chưa lên được Hoàng phẩm nên không thể đến Bác Văn Đường tìm quyển sách này đọc, giờ có thể đến đó mượn xem