Nếu nói về sở trường của Tô Thiếu Bạch, trước mắt thì chắc chắn nếu không phải là phi kiếm thì sẽ là lò luyện đan. Phi kiếm là mệnh khí, lò luyện đan là ngoạn khí. Mà theo tính cách Lý Ức Niên, hẳn là trên bảy mươi phần trăm sẽ chọn phi kiếm.
Nếu đã chọn quyết đấu trực diện, vậy cứ quyết một trận thắng thua đi, rèn đúc phi kiếm mới là tốt nhất.
Thả Sữa Bò xuống Bách Vọng Pha để nó chơi đùa, Tô Thiếu Bạch vuốt bìa sách Thần Hỏa lục màu tím nhạt trong tay, quyết định được ý tưởng.
Thần Hỏa lục là tự truyện của tổ sư Bác Sơn phái, Lăng Thiên đạo nhân, tự mình viết lúc tám trăm hai mươi tám tuổi, kể về những chuyện đã trải qua trong cuộc đời truyền kỳ của hắn. Lúc soạn quyển sách này, Lăng Thiên đạo nhân đã lên thành Thanh phẩm từ lâu.
Thanh phẩm! Tô Thiếu Bạch vừa thấy hai chữ này thì trong lòng cũng dâng trào cảm xúc, cho đến tận bây giờ, cách tu hành của Lăng Thiên đạo nhân có thể nói là gần giống của cậu nhất. Nếu hắn có thể đạt được đến Thanh phẩm, vậy có phải cũng đồng nghĩa là việc lên cấp của Pudding vẫn chưa ngừng lại, vẫn có thể đột phá lên trên cả Hoàng phẩm?
Tuổi thọ Chú Kiếm sư chỉ có hai trăm năm, so với cuộc đời tu tiên dài đằng đẵng của những tu sĩ khác mà nói thì căn bản không khác gì người phàm. Ví dụ như vị Chú Kiếm sư ký kết thuộc khế với tôn sư đại nhân năm đó không phải vì hao hết tuổi thọ mà là do gặp chuyện mà mất. Mà cho dù sau này tôn sư đại nhân vẫn ngừng tại Nguyên Anh kỳ không lên cấp, thì tuổi thọ của vị Chú Kiếm sư đó cũng chưa đến một phần mười tuổi thọ của đối phương, cũng như một vị khách vội vã qua đường mà thôi. Ba năm qua, mỗi khi nhìn thấy tôn sư đại nhân một mình luyện kiếm, có đôi khi cậu lại không dằn lòng mà nghĩ đến, hơn trăm năm sau, kim chủ đại nhân cũng sẽ trải qua những tháng ngày thế này. Đường tu tiên vô tình, muốn đắc đạo phi thăng, chẳng lẽ thật sự phải vứt bỏ mọi thứ? Nếu như Nam Cung Hạo cũng phải cô độc như vậy, chỉ vừa nghĩ đến thôi, cậu chợt cảm thấy lạnh lẽo và xót xa, không muốn để y chỉ còn một mình một cõi. Nhưng nghĩ đến cảnh sau này bên cạnh kim chủ đại nhân có người bầu bạn, Tô Thiếu Bạch lại nhận ra bản thân càng khó chịu hơn, cũng chẳng biết tại sao.
Trước mắt, Thần Hỏa lục quả thật mang lại một tin mào đầu tốt cho cậu, cậu chắc chắn có cơ hội vô cùng lớn đột phá khỏi Hoàng phẩm. Lục phẩm ứng với tu vi Kim Đan kỳ, tuổi thọ năm trăm năm, Thanh phẩm ứng với tu vi Nguyên Anh kỳ, tuổi thọ ngàn năm! Nếu có thể đạt được Thanh phẩm, gần như là cậu có thể ở bên cạnh kim chủ đại nhân, vì y mà tiếp tục chế tạo ra một thanh mệnh khí tốt hơn! Nói không chừng còn có thể tạo ra một thanh mệnh khí Thanh phẩm tốt nhất từ xưa đến nay! Ha ha, tài liệu thật là hữu ích, thật là hữu ích!
Cuộc đời ba mươi năm đầu của Lăng Thiên đạo nhân gập ghềnh hơn Tô Thiếu Bạch nhiều lắm, ban đầu hắn kiểm tra linh căn, là ngũ linh căn. Bị môn phái tu tiên lớn trực tiếp chặn ngay ngoài cửa, mà gia tộc thì sợ bị hắn làm mất mặt, cũng vứt bỏ không thèm để ý luôn. Nghèo túng và bất lực, nhưng sau đó hắn có được cơ duyên, gặp được một vị tán tiên, bèn theo đó mà một mạch tu luyện luyện khí, nhưng vẫn chỉ lên cấp một cách chậm chạp. Mãi đến khi đến cực bắc tìm kiếm khí thạch, hắn lấy được Địa hỏa bên dưới băng nguyên*, lại mày mò khổ tu mấy năm nữa, cuối cùng luyện ra được một thanh kiếm thần, từ đó vang danh thiên hạ. Những khổ cực bên trong, dù chỉ vỏn vẹn bao nhiêu đó chữ, nhưng khi đọc cũng khiến người xem không ngừng thổn thức.
*băng nguyên: nếu như thảo nguyên là đồng cỏ, vậy băng nguyên là vùng băng tuyết rộng lớn
Sắc trời dần tối, chữ trên trang sách bắt đầu mờ dần, Tô Thiếu Bạch bèn cho vào nhẫn trữ vật, gọi Sữa Bò đang chơi vui vẻ trong tuyết trở về núi Thám Nguyệt.
Tôn sư đại nhân đang khoanh chân ngồi với tư thế Ngũ Tâm Triều Thiên* dưới thác nước. Tô Thiếu Bạch do dự một chút, rồi tiến lại thi lễ.
*Ngũ Tâm Triều Thiên: là một thế ngồi trong đạo giáo và cũng là một tư thế ngồi thiền, ngũ tâm là chỉ hai tay, hai chân và đỉnh đầu, thế Ngũ Tâm Triều Thiên là thế ngồi đưa hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân và đỉnh đầu hướng lên trời
"Tiểu Bạch tìm ta có việc?" Liên Vi Sơn mở mắt, vì ngồi dưới thác nước đã lâu, mái tóc bạc và hai hàng lông mi đọng lại vô số bọt nước nhỏ li ti. Hầy, tiếc quá đi, tuổi càng lớn, gương mặt nhỏ nhắn bụ bẫm đáng yêu đã không còn nữa, tuy cảm giác bóp nặn vẫn y như trước, nhưng chẳng đã nghiền tí nào.
Thấy ánh mắt của hắn lại rơi trên gò má mình, Tô Thiếu Bạch nghĩ đến mà rùng mình, vội lùi lại hai bước, "Dạ, nếu như tôn sư không chê, Thiếu Bạch muốn chế tạo một thanh mệnh kiếm mới cho người tại Đại hội Bách Khí lần này."
Mệnh kiếm? Lông mày của Liên Vi Sơn khẽ động, Tiểu Bạch hoàn tất ký kết thuộc khế với tên mặt tảng băng nhà hắn, tham gia Đại hội Bách Khí chẳng qua chỉ là hình thức và cũng là một dịp để kiểm tra thực lực mà thôi. Mấy năm nay hắn cũng thấy Tô Thiếu Bạch luyện chế được không ít linh khí và linh kiếm Bạch phẩm cũng như Xích phẩm, nhưng mà, so với thanh kiếm sau vai hắn thì vẫn còn kém nhiều lắm.
Có điều chẳng mấy khi Tiểu Bạch có tâm ý này. Cho dù không tốt, hắn cũng nên hài lòng nhận lấy mới đúng.
Huống chi, thanh mệnh khí đầu tiên Tiểu Bạch chế tạo lại là dành cho hắn, đợi cái tên mặt tảng băng đang điên cuồng tu luyện nhà hắn xuất quan, chắc chắn sẽ tức chết nhỉ? Ha ha ha, Liên Vi Sơn tưởng tượng đến sắc mặt lúc đó của đồ đệ, trong lòng không khỏi cười điên cuồng.
"Được." Hắn gật đầu, vẻ mặt cố gắng trấn tĩnh.
"Vậy hai ngày sau, xin sư tôn hãy diễn luyện tất cả kiếm chiêu kiếm thức sở trường của người, ngoài ra, kiếm của sư tôn hiện tại...." Cậu do dự một chút, mượn kiếm của Kiếm tu, cũng như mượn mạng của họ.
"Tiểu Bạch muốn xem kiếm của ta?"
Tô Thiếu Bạch cắn răng gật đầu. Tham khảo mệnh kiếm hiện tại, chẳng khác nào đứng lên vai vị Chú Kiếm sư đã từng vì Liên Vi Sơn chú kiếm, làm ít kiếm nhiều. Mệnh kiếm chế tạo ra đương nhiên sẽ thích hợp với tôn sư đại nhân hơn.
Liên Vi Sơn lấy phi kiếm sau lưng ra trước mặt, khẽ vuốt ve toàn bộ kiếm hai lần, rồi mới quăng cho Tô Thiếu Bạch, nói, "Cẩn thận chút."
Tô Thiếu Bạch đưa tay đón lấy, lúc nhận lấy thanh bảo kiếm cong đó còn phải lùi lại hai bước mới đứng vững, sau đó lập tức vui vẻ khom người thi lễ, "Cảm tạ tôn sư đại nhân, cảm tạ!"
Bản thân chỉ là Chú Kiếm sư của Nam Cung Hạo, vậy mà Liên Vi Sơn lại bằng lòng cho cậu mượn mệnh kiếm xem, quả thật là tin tưởng cậu vô cùng. Tô Thiếu Bạch không biết vì sao, nhưng trong lòng lại càng hạ quyết tâm, nhất định phải giúp tôn sư đại nhân luyện thành một thanh kiếm tốt hơn để báo đáp lại.
Cậu bạn Chú Kiếm sư mới nổi ôm thanh bảo kiếm trở lại động phủ nghiên cứu suốt đêm, tôn sư đại nhân ở động phủ sát vách thì tưởng tượng đến sắc mặt đồ đệ cũng hưng phấn không ngủ được cả một đêm.
Đêm dài tĩnh lặng, tuyết lặng lẽ rơi, hai gian động phủ bên sườn núi Thám Nguyệt, không ai ngủ được.
.
Mùng hai tháng hai, Đại hội Bách Khí, tuyết rơi nhẹ.
Chú Kiếm sư Hoàng phẩm cần phải tìm đối tượng tu sĩ để luyện chế mệnh khí, biển người bao la đủ mọi sắc màu lũ lượt kéo đến. Từ sáng sớm đã thấy vô số phi khí muôn hình vạn trạng bay đến phía tây, thi thoảng có vài phi khí vì bay quá thấp mà đụng đến pháp trận bảo vệ của Bác Sơn phái, kích phát mấy luồng ánh sáng màu xanh.
Bao năm qua, địa điểm cử hành Đại hội Bách Khí vẫn chọn Liên Hoa cốc phía tây núi Phù Lô, cách núi Thám Nguyệt chỉ khoảng nửa chén trà nhỏ nếu dùng phi khí.
Văn trưởng lão vẫn chưa xuất quan, Nam Cung Hạo cũng vậy, trong lòng Tô Thiếu Bạch có chút tiếc nuối, hôm nay chỉ có tôn sư đại nhân tham gia Đại hội Bách Khí cùng cậu. Cậu thở dài, hơi căng thẳng sửa sang lại vạt áo, cùng tôn sư đại nhân đến địa điểm.
Mặt trời dần nhô lên cao, nhưng vẫn không đè được khí lạnh, luồng khí lạnh thấu xương nhanh chóng tràn vào khoang mũi khiến Tô Thiếu Bạch suýt chút nữa đã hắt xì. Lạ thật, trong không khí hình như còn có mùi vị tanh nồng kỳ lạ, Tô Thiếu Bạch khịt khịt mũi, nhưng không ngửi được mùi khác thường đó lần nữa. Lại nói, một trong những chỗ tốt của tu tiên, chính là rút đi những trọc khí cõi trần, thể lực trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng trước mắt