Ngủ thôi ngủ thôi. Kim Đan mới được tạo, Tô Thiếu Bạch mang tâm trạng cực tốt ôm chăn vui vẻ lăn qua lăn lại, ngủ thẳng cẳng khoảng sáu canh giờ.
Đến khi tỉnh lại, Chú Kiếm sư Lục phẩm cảm thấy toàn thân đã tràn đầy sức sống trở lại, Sữa Bò chẳng biết đã về từ khi nào, đang cuộn tròn bên chân cậu ngủ ngon lành. Cậu sảng khoái tinh thần ngồi dậy, cố tình lấy chân chà chà lên cái bụng mềm mại của nó, lớp lông của Sữa Bò trơn mềm như nước, cảm giác cái bụng này có thể sánh ngang với cái chăn tốt nhất mềm mại nhất, càng sờ càng nghiện. Sữa Bò bị chủ nhân chọc ghẹo mà ngay cả mí mắt cũng không thèm động một cái, chỉ giãy dụa thân hình đổi hướng cuộn người, tiếp tục ngủ say.
Kiếm tu đại nhân đã không còn trong động phủ, chắc là đang luyện kiếm, Tô Thiếu Bạch quan sát xung quanh, vô tình phát hiện ngay trong đêm Nam Cung Hạo đã mở cho cậu một gian phòng chuyên dụng trong động phủ.
Cậu hiếu kỳ xuống giường bước qua xem thử, phát hiện kim chủ đại nhân phỏng theo động phủ của cậu ở núi Thám Nguyệt, sâu bên trong là phòng ngủ, gian ngoài phân thành hai động hai bên, theo thứ tự là phòng luyện khí và thư phòng, toàn bộ kết cấu đều được bố trí theo như thói quen của cậu. Chắc không phải vị Nam Cung Hạo mắt cao hơn đầu này chỉ dùng thời gian nửa chén trà ngắn ngủi đó quan sát toàn bộ bố cục động phủ của cậu đấy chứ? Tô Thiếu Bạch không khỏi cảm thấy giật mình với năng lực quan sát của Kiếm tu đại nhân, xem thế là đủ rồi.
Đi đến cửa đá, dưới ánh mặt trời, trước động phủ lấp lánh ánh sáng sắc bén, hai ánh kiếm tím và bạc đan xen vào nhau thành một cơn mưa kiếm không chút kẽ hở, là Liên Vi Sơn và Nam Cung Hạo đang luyện kiếm đối chiêu.
Bạch Chuẩn trốn thật xa, đậu trên một cành cây cách đó hơn mười trượng quan sát, sợ bị ánh kiếm vô tội chém tới. Xem ra là trước kia đã nếm không ít trái đắng nhỉ?
"Tiểu Bạch, con tới đúng lúc quá, mau đưa Côn Ngô kiếm cho ta xem thử." Thanh niên tóc bạc vừa thấy Tô Thiếu Bạch đi đến, lập tức thu phi kiếm lại, rút khỏi làn mưa ánh kiếm đó. Nam Cung Hạo cũng thu kiếm đứng bên cạnh.
Tô Thiếu Bạch vội vàng lấy Côn Ngô kiếm màu đỏ từ trong nhẫn trữ vật ra, cung kính đưa cho tôn sư đại nhân, tu vi của Liên Vi Sơn đã là Nguyên Anh kỳ, vậy nên cậu chế tạo dựa theo thuộc tính ngũ hành của Liên Vi Sơ, hơn nữa bản thân cũng đã từng được tham khảo thanh mệnh kiếm trước nên mệnh khí lại càng tăng thêm hiệu quả. Đối với mệnh kiếm, phẩm cấp chỉ chiếm năm phần mười, chung quy vẫn phải dựa vào độ phù hợp của người sử dụng, có thể phát huy được uy lực trên cả cảnh giới của chủ nhân, mới là mệnh khí chân chính.
Liên Vi Sơn tiếp nhận Côn Ngô kiếm cũng kinh ngạc vô cùng, trọng lượng và chiều dài của thanh kiếm này gần như y như đúc với thanh kiếm quen tay trước đó của hắn, mà rãnh hoa văn trên thân kiếm lại bập bùng ánh lửa, kiếm ý cương mãnh tuôn trào, tựa như ngọn lửa rực cháy khiến cho hỏa linh căn trong cơ thể hắn rục rịch, nóng lòng muốn thử. Thử kéo kiếm ra, thì ngạc nhiên phát hiện có chỗ khác nhau, tuy trọng lượng thân kiếm giống nhau, nhưng trọng tâm lại nghiêng về phía trước, hướng đến đỉnh mũi kiếm, lúc chém, đâm, gạt, quét có thể xuất ra tốc độ và sức mạnh lớn hơn, rất thích hợp với kiếm chiêu của hắn.
"Tuyệt!" Liên Vi Sơn thốt lên, rồi cầm lấy Côn Ngô kiếm nhảy vọt ra khỏi núi Vấn Kiếm, tựa như mũi tên rời khỏi dây cung, bay vút lên hơn trăm trượng trên đỉnh núi. Nam Cung Hạo đứng kế bên Tô Thiếu Bạch, Bạch Chuẩn cũng vỗ cánh bay đến đậu trên vai Nam Cung Hạo cọ cọ làm nũng. Kiếm tu vươn đầu ngón tay gãi cổ nó, muốn nó yên tĩnh lại để chuyên tâm xem sư tôn thử kiếm.
Dưới ánh nắng ấm vào đông, chỉ thấy bóng người màu xanh bay vút lên, ánh đỏ nhanh như chớp, trong thoáng chốc người và kiếm hợp lại thành một, bóng kiếm xoay tròn không ngừng, linh hoạt thay đổi, vọt lên chém một phát, ánh lửa tuôn ra khắp phía. Từ mũi kiếm có một con rồng lửa khổng lồ màu đỏ lao nhanh ra, rồng lửa lượn quanh đỉnh núi hai vòng, mãnh liệt phi vút lên cao, tựa như cầu vồng nối thẳng lên trời. "Ầm!" một tiếng thật vang, bụi bay mù mịt, cỏ cây đứt gãy, rơi tán loạn khỏi vách núi cheo leo ngàn trượng, toàn bộ đỉnh núi hoang dã đối diện đều bị san thành bình địa.
"Ha ha ha!" Tiếng cười vui sướng của thanh niên tóc bạc vang vọng khắp các ngọn núi, "Kiếm tốt!"
Tô Thiếu Bạch trợn mắt nhìn ngọn núi hoang dã bị san phẳng chỉ trong chớp mắt, không thể nào! Đúng là cậu rất mong mỏi Côn Ngô kiếm trong tay tôn sư đại nhân sẽ rực rỡ hào quang. Nhưng dù vậy, cậu cũng không ngờ mệnh kiếm thích hợp với tu sĩ lại có thể sử ra uy lực lớn như vậy. Tôn sư đại nhân ở phía đối diện mới thử kiếm thôi mà, chỉ thử chút cảm giác mà đã hủy hơn nửa ngọn núi hả? Lỡ như dùng toàn lực, vậy chẳng phải san bằng nửa Thiên Kỳ môn luôn sao? Rốt cuộc là mình tặng mệnh kiếm hay là tặng quả bom nguyên tử vậy trời!
Nam Cung Hạo trưng vẻ mặt bình tĩnh nhìn sư tôn đại nhân mừng rỡ như điên bay vút trở về, dường như không hề bất ngờ với hiệu quả của Côn Ngô kiếm. Sữa Bò bị tiếng nổ đánh thức, nhanh như chớp xông ra, đứng bên chân Tô Thiếu Bạch mờ mịt nhìn quanh.
"Tiểu Bạch, con thật quá tuyệt vời!" Bóng người màu xanh hạ xuống bên cạnh, định bước đến nhéo mặt Tô Thiếu Bạch. Tô Thiếu Bạch vừa thấy hoa mắt, thì đã bị Nam Cung Hạo kéo dịch ra ngoài hai bước, tránh thoát móng vuốt nguy hiểm của ai kia. Đồ đệ mặt tảng băng trưng biểu cảm "lại nhéo sẽ không cho người gặp hắn".
"Ha ha, được được!" Thanh niên tóc bạc đành giơ tay lên thỏa hiệp, "Tiểu Bạch, con nghỉ ngơi cho tốt trước đi, đợi đến trưa, mấy tên đồ đệ ngốc của ta đều trở về hết, lâu rồi núi Vấn Kiếm không có người mới, cũng nên bảo chúng nó xuất hiện mới được." Liên Vi Sơn phấn khởi ôm phi kiếm Hoàng phẩm của mình đi mất.
Nghĩ lại, kiếm của kim chủ đại nhân chỉ là Cam phẩm, có phải thấp quá không nhỉ? Bỏ tiền mua đồ còn không bằng tặng quà xa hoa, hình như có hơi ngược rồi thì phải! Tô Thiếu Bạch xấu hổ nhìn kim chủ đại nhân, "Mấy hôm nữa ta sẽ luyện phi kiếm mới cho ngươi!"
"Không cần, Tử Điện Thanh Sương rất tốt." Nam Cung Hạo lắc đầu, trở về bãi đất trống trước động phủ, tiếp tục bắt đầu luyện kiếm. Có điều đối tượng đối chiêu lần này đổi lại thành Bạch Chuẩn và Sữa Bò.
Chắc chắn kim chủ đại nhân không tức giận, Tô Thiếu Bạch mới có chút kinh ngạc, Tử Điện Thanh Sương là thanh phi kiếm đầu tiên cậu luyện chế, linh nguyên lực khi đó cũng không đủ trăm sợi, dù là kỹ thuật hay kinh nghiệm luyện chú hoàn toàn không thể sánh được như bây giờ, ngoại trừ có thần thông cũng không còn cách nào xác định được, cậu có thể vỗ ngực cam đoan thanh phi kiếm luyện chú mới sẽ có phẩm cấp tốt hơn cái đầu. Nhưng mà Kim chủ đại nhân lại nói là không cần? Chẳng lẽ Tử Điện Thanh Sương dùng quen tay rồi? Bất luận thế nào, thanh phi kiếm sau này của kim chủ đại nhân, nhất định phải tốt hơn Côn Ngô kiếm mới được!
Nghe tôn sư đại nhân nói mấy vị sư huynh của Nam Cung Hạo đến trưa sẽ ghé qua, Tô Thiếu Bạch tự giác bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Liên Vi Sơn có bảy đồ đệ và hai đồ đệ trên danh nghĩa, ba người đứng hàng ngũ, lục, thất đều ở tại núi Vấn Kiếm, cộng thêm vị Chấp sự trưởng lão kia ở núi Kình Thiên và tứ đồ đệ "chết cũng cần tiền", ừm, chuẩn bị phần cho hơn bảy người là đủ rồi, đầu bếp nhỏ thầm tính toán trong lòng. Vì cá cược với Lý Ức Niên, ba năm gần đây cậu đều vùi đầu khổ tu thuật luyện chú, nên đã bạc đãi bụng mình rất lâu, giờ xem chừng con sâu thèm ăn trong bụng sắp chết đói đến nơi rồi. Đúng lúc Nam Cung Hạo lên Kim Đan đã xuất quan, Côn Ngô kiếm cũng luyện thành, hôm nay cứ làm cho đã đi, chẳng những đãi tiệc cho bản thân và