Doãn Thế Huyên sửng sốt, nhanh chóng xấn ống tay áo lên, duỗi cánh tay đến trước mặt Thẩm Triệt, giọng nói chợt run nhè nhẹ, “Ngươi, còn… còn nhớ không.”
Thẩm Triệt nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết của y, sợi dây đỏ quấn quanh trên đó, như là một loại đánh dấu sở thuộc.
Ngón tay vô thức xoa lên, dạo một vòng dọc theo vòng tay.
Hồi ức tình yêu có thể bị phong ấn áp chế, nhưng cảm ứng của máu đầu tim thì sẽ không thể biến mất.
Là do hắn đưa.
Nhưng vì sao?
Nghi hoặc lẩn quẩn trong tâm trí, độ ấm trên đầu ngón tay từng chút từng chút một hâm nóng cõi lòng.
Như là vừa được sống lại. Tất cả mọi thứ dường như lại một lần nữa được làm mới.
Gió lạnh, rượu ấm.
Trong không khí ngập hương trúc, mây mù giữa núi rừng, thanh lương (mát mẻ) khoái hoạt.
Ngón tay lành lạnh hơi siết lại, nắm lấy cổ tay Doãn Thế Huyên còn đang ngẩn ngơ chẳng hay biết gì.
Tầm mắt nhìn về phía trước, đối diện với đôi mắt đang trợn to đầy ngạc nhiên, nở một nụ cười xấu xa, “Có phải lúc đó ta đã nói với ngươi là cái này không thể tháo được?”
“Thẩm Triệt!” Doãn Thế Huyên thì thào kêu tên hắn, hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng lên, do dự nói, “Ngươi…”
Thẩm Triệt vung tay thổi tắt ngọn đèn, “Lừa ngươi thôi. Ta có thể cởi được.”
Tay hắn hơi dùng sức, Doãn Thế Huyên nương theo lực đạo của hắn ngoan ngoãn đứng dậy, bị hắn kéo vào lòng.
Thẩm Triệt ôm eo y, sờ lên mặt y. Hoàn toàn không bất ngờ khi ngón tay chợt cảm thấy âm ẩm.
“Đừng khóc, tiểu tổ tông.” Thẩm Triệt áp tay lên đầu y, môi kề lên mặt y, thì thầm nói nhỏ: “Xem xem ai dám làm Doãn công tử của chúng ta phải tủi thân nào.”
Doãn Thế Huyên vốn đã xấu hổ lắm khi bật khóc rồi, còn bị hắn ôm ấp dỗ dành như vậy, hai bên tai đã bắt đầu ửng đỏ lên.
“Ngươi không biết xấu hổ.” Nhỏ giọng lên án.
“Ta không biết xấu hổ, ta là Đăng Đồ Tử (1).” Thẩm Triệt vừa lau nước mắt chừa, vừa thuận theo lời y tự chửi mình.
Doãn Thế Huyên an tĩnh một hồi, tay nắm y phục Thẩm Triệt lại dùng lực, giọng nói vẫn còn nức nở nghẹn ngào, “Thẩm Triệt, ta nghĩ đến chuyện ngươi sẽ không