Thẩm Triệt ôm người, dỗ dành một hồi.
Tâm tình của Doãn Thế Huyên chậm rãi bình tĩnh lại, tùy tiện quơ tay lau mặt, đưa tay đẩy đẩy bả vai Thẩm Triệt, “Buông ra.”
Thẩm Triệt ôm y chặt hơn một chút, đặt cằm lên trên vai y, nghe vậy thì nghiêng đầu nói, “Không khóc nữa là không cho ôm à?”
Doãn Thế Huyên cũng cúi đầu chôn lên vai Thẩm Triệt, rầm rì, “Ngươi đang nói ai thế, ai khóc thế sao ta không biết.”
Thẩm Triệt khẽ cười thành tiếng.
Gió đêm nhẹ thổi, xuyên qua tán lá trúc lay động. Hai người nhất thời cùng an tĩnh lại, Thẩm Triệt vuốt tóc của y, híp mắt lại ngước lên nhìn bầu trời đêm, thật lâu sau mới nói, “Tạ Ngôn Cửu không phong ấn ký ức của ta.”
“Hả?” Doãn Thế Huyên cả kinh, giùng giằng muốn nhìn vẻ mặt của hắn.
Thẩm Triệt vỗ vỗ lên lưng y nhằm trấn an, “Kể ra thì có hơi buồn cười.”
“Lúc hắn nói mấy lời đó, ta sợ là hắn sẽ làm trò gì đó với ký ức của ta, nhất thời không nghĩ ra chủ ý gì tốt, nên ta mới tự mình phong ấn những ký ức quan trọng trước. Để hắn không có cơ thừa nước đục thả câu.”
Doãn Thế Huyên sững sờ, “Vậy còn mảnh vụn trong thức hải ngươi… ?”
“Không có ảnh hưởng gì cả, mấy ngày trước Cẩn tiên sinh đã tiêu trừ nó cho ta rồi. Nghĩ đến đây ta mới thấy hình như đó chỉ là một trò đùa ác ý của hắn mà thôi, làm chúng ta khi không mất công mất sức.” Thẩm Triệt nhíu mày.
“Chỉ cần không có chuyện gì là được.” Cánh tay Doãn Thế Huyên đang ôm hắn siết lại thật chặt, trong khoảnh khắc đó, thế mà chỉ biết phong ấn những chuyện về mình mà thôi. Đường đường là Thẩm gia công tử, đúng là ngốc mà.
Vành mắt lại chợt thấy cay cay.
“Nhưng mà chuyện lần này cũng không hoàn toàn là xấu.” Thẩm Triệt như có điều suy nghĩ, nói tiếp.
“…”