Hai người đi đến phòng của Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt thả người lên giường, nhưng vẫn không chịu buông tay, ôm y từ sau lưng.
Phần lưng của Doãn Thế Huyên dán sát vào lồng ngực Thẩm Triệt, vẫn còn ngây ngô mơ hồ, nghiêng đầu muốn nhìn Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt cúi đầu xuống, dùng một tay che mắt y. Nghiêng sang ngậm lấy trái tai y, đầu lưỡi ấm nóng liếm hôn đầy khiêu khích.
Hơi thở Thẩm Triệt phả vào sau cổ y, khiến Doãn Thế Huyên vô thức hơi run lên, nắm chặt cánh tay đang quàng ôm eo mình.
“Thẩm Triệt.” Trong thanh âm mang theo giọng mũi, đáng thương gọi tên hắn.
Hàng mi bất an rung rung cọ vào ngón tay, Thẩm Triệt tha cho vành tai đã đỏ ửng của y, đôi môi mỏng lướt xuống dưới, cọ qua cổ y.
“Thích ngươi.”
Bàn tay bên hông di chuyển về phía trước, thong thả kéo vạt áo của y ra, để lộ ra áo trong màu nguyệt bạch, cách tấm áo vân vê đóa hồng anh trước ngực y.
“Ưm…” Thân thể Doãn Thế Huyên cứng lại, do dự tránh đi, “Thẩm Triệt, ta…”
Ngón tay thon dài của Thẩm Triệt chuyển sang xoa nắn vật nhỏ đã hơi cương lên, đẩy vạt áo lần tay vào bên trong, mơn trớn da thịt trắng mịn, chuyên tâm đùa bỡn hai điểm nhỏ, đè xuống rồi lại buông ra, đến khi hai đóa hoa be bé sưng to lên.
Hơi thở của Doãn Thế Huyên dồn dập, trên lồng ngực trắng như tuyết là một mảng đỏ ửng, đôi chân dài hơi cong lại cố gắng lùi về sau, hòng muốn tránh khỏi sự giày vò của Thẩm Triệt, nhưng lại thành như chui vào trong ngực hắn.
Thẩm Triệt ôm y, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn y đang vô thức vặn vẹo trong lòng mình.
Dường như Doãn Thế Huyên không thể chịu nổi nữa, chiếc cổ thon dài ngửa ra sau, để lộ yết hầu yếu ớt. Khó chịu nhíu mày, giọng nói phảng phất như mang theo tiếng khóc nghẹn, “Thẩm Triệt, hôn, hôn ta đi…”
Thẩm Triệt sững lại, nhất thời chẳng còn chút tâm tình trêu chọc hay bắt nạt người ta nữa. Buông bàn tay đang che mắt y ra, dịu dàng hôn lên môi y.
“Xin lỗi. Ta đã quá cao hứng.”
Hai đôi môi chạm vào nhau, chỉ là nhẹ nhàng trăn trở cọ xát, câu chữ mơ màng lưu luyến giữa bốn cánh môi mềm.
Trong mắt Doãn Thế Huyên phủ một màn sương mờ, bờ môi đỏ càng thêm tươi hồng đẹp đẽ, giọng nói nhỏ nhẹ không thể nghe rõ lắm, mềm mại oán giận, “Lúc nào ngươi