Kiếm đạo Thẩm Triệt chưa bao giờ là vô tình đạo.
Đạo mà hắn tu, là con đường kiên định trước giờ chưa từng có.
Đến hôm nay, khi mà Doãn Thế Huyên chịu nắm tay hắn, là đã không còn ai có thể ngăn trở hắn được nữa.
Tin tức hai nhà Doãn Thẩm muốn kết thân gần như là truyền khắp thiên hạ trong nháy mắt.
Người không biết chuyện sôi nổi nghị luận, hai gia tộc đó không phải chỉ có con trai không thôi sao, có con gái từ khi nào vậy?
Vân thị là người đầu tiên gửi lễ vật đến, ngay sau đó là vài nữ tu giỏi may vá đến, tranh luận ầm ĩ làm hỉ phục cho hai người.
Doãn Thế Huyên bị ép đổi mấy bộ y phục, khó lắm mới có cơ hội được thở, mới vừa ngồi xuống uống chén trà, Từ Tu Diễn đã hấp tấp chạy đến.
“Doãn Thế Huyên!” Đến cả sư đệ cũng không gọi, gần như là sắp phát điên đến nơi.
Doãn Thế Huyên vỗ vỗ bờ vai hắn, nhịn cười nói, “Sư huynh, bình tĩnh.”
“Bình tĩnh? Còn bình tĩnh gì nữa! Sư đệ của ta muốn thành thân với người khác mà ta không hề hay biết!” Từ Tu Diễn đoạt lấy chén trà trong tay y, “Không cho uống!”
Hắn vừa mới xuống núi có mất ngày, đang ở môn phái lại đột nhiên nghe nói sư đệ nhà mình sắp thành thân. Chuyện trong tay chưa làm xong cũng mặc kệ, cái quan trọng nhất là nhanh chóng chạy về.
“Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra với đệ vậy?” Từ Tu Diễn nhíu mày, nghiêm túc hỏi, “Sư phụ bức bách đệ sao? Nếu như đệ không muốn, cứ nói với ta, cùng lắm thì ta mang đệ đi trốn!”
Doãn Thế Huyên dở khóc dở cười, “Không có, sư huynh. Đệ muốn mà.”
Từ Tu Diễn quan sát y tỉ mỉ, như đang đánh giá xem lời y nói là thật hay giả, một lúc lâu sau đó mới thở dài, “Chỉ cần đệ không miễn cưỡng mình là được.”
Doãn Thế Huyên nhẹ nhàng nói, “Sư huynh, đệ thật sự rất vui. Bởi vì lưỡng tình tương duyệt, cho nên mới thành thân với hắn.”
“Cái thằng xấu xa đó, trưởng thành lúc nào rồi, đã biết thích người khác rồi. Đến cả thân sư huynh đây còn giấu.” Từ Tu Diễn bất mãn xoa nhẹ đầu y một cái, “Sau này còn uống rượu chung được không?”
“Đương nhiên rồi!” Doãn Thế Huyên nháy mắt, “Đệ chỉ thành thân thôi mà, cũng đâu làm gì đâu. Hơn nữa, là đệ cưới Thẩm Triệt, sau này bọn đệ vẫn sống trong viện của đệ, huynh muốn tìm đệ lúc nào cũng được.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi…” Từ Tu Diễn thì thào, bỗng nhiên trợn to mắt, không thể