Tóc đen dùng ngọc quan buộc lên, người mang một màu đỏ diễm lệ. Trên hỉ phục thêu Thương Long ánh kim của Thẩm gia hòa hợp với vòng Âm Dương của Doãn gia, độc nhất vô nhị
Đẩy cửa ra ngoài, ánh sáng soi vào mắt cũng trở nên mới lạ. Vách tường mới được dùng sơn đỏ sơn lại. Đâu đâu cũng treo đèn hỉ, trước cửa điện đính chữ song hỉ mạ vàng, tấm sa đỏ chạm đất. Dọc đường đi đâu cũng gặp các đệ tử tươi cười đón tiếp, tộc của Doãn thị vốn là chỉ vàng viền đen cũng đổi thành đỏ thẫm.
Doãn phu nhân đang vội vàng kiểm tra xem trong bố trí trong chính điện có sơ sảy gì không, thấy Doãn Thế Huyên đi ra thì mỉm cười dịu dàng, chỉ vào điểm tâm mà y tùy tay lấy đến, cười nói, “Sắp thành thân đến nơi rồi, vẫn cứ như con nít vậy.”
Doãn Thế Huyên đặt điểm tâm lên bàn, nhích người đi qua, “Con vẫn còn là trẻ con mà.”
Đúng lúc đó Doãn Thượng đi vào, nghe y nói vậy, hừ lạnh, “Chỉ biết gây chuyện xấu mặt.”
Doãn Thế Huyên cúi đầu làm mặt quỷ.
Một lúc sau Doãn Thượng mới nói tiếp, “Chừng nào Triệt nhi sang, con cũng phải biết ra vẻ người lớn chút đi. Ở nhà chiều chuộng riết hư thân, không biết lừa con người ta thế nào mà người ta chịu ưng con được nữa. Sau này mà còn tùy hứng như vậy, làm Triệt nhi hối hận, không biết con chui đâu mà khóc.”
“Dạ, phụ thân dạy phải.” Doãn Thế Huyên ngoài miệng dạ vâng, trong lòng lại thầm oán, chưa biết ai lừa ai đâu.
Doãn phu nhân cười hoà giải, “Được rồi, ngày vui đừng mắng con chứ.”
Ba người lại nói chuyện khác, giúp cho tâm tình đang căng thẳng của Doãn Thế Huyên