Bỏ lại náo loạn sau lưng, Doãn Thế Huyên kéo tay Thẩm Triệt, dẫn hắn vào phòng.
Trong phòng cũng được trang hoàng rực rỡ, đầu giường giắt màn thêu màu đỏ thẫm, trên bàn đặt một đôi đèn song hỉ.
Doãn Thế Huyên kéo hắn đi về phía bàn, vừa đi vừa oán, “Hôm nay đâu cũng thấy màu đỏ, choáng hết đầu.”
Thẩm Triệt để mặc cho y lôi kéo, ánh mắt nặng nề, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của y.
“Sao không nói gì?” Doãn Thế Huyên đột nhiên quay đầu lại, nghiêng đầu nghịch ngợm cười, “Thành thân với ta vui lắm sao?”
Đáp lại y chính là nụ hôn của Thẩm Triệt.
Không còn là dịu dàng nữa, mà theo chút gì đó hấp tấp nóng nảy, gần như là hung ác cắn xé đôi môi của đối phương, rồi lại cạy mở hai hàm răng dò xét đi vào, cuốn lấy ưỡi y, như là đang tuần tra lãnh địa của mình, du tẩu từng chút một.
Doãn Thế Huyên bị động ngửa đầu tiếp nhận, vô lực chống cự, Thẩm Triệt lại còn ôm y thật chặt, khiến việc hô hấp của y trở nên khó khăn, tiếng rên rỉ nhỏ vụn truyền ra đứt quãng giữa môi răng.
Thẩm Triệt đẩy y ngã lên chiếc giường hỉ với tấm đệm thật dày, chăn gấm màu son.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Thẩm Triệt đưa tay cởi bỏ ngọc quan buộc tóc y, mái tóc dài đen như mực trải trên chăn gấm đỏ rực.
Đôi mắt như hai vì sao lấp lánh của Doãn Thế Huyên nhìn hắn không chớp. Trong ánh mắt y nửa là xuân tình nửa là dịu dàng, tất cả đều là sắc màu đẹp dẽ mà Thẩm Triệt nhuộm vào.
Đôi môi đỏ tươi khép mở, hai tay đang vòng ôm Thẩm Triệt hơi dùng sức, kéo hắn thấp xuống, kề bên tai hắn dùng giọng mũi nói, “Để vi phu thương ngươi.”
Nói xong, ngón tay thanh mảnh trắng nõn kéo đai lưng hỉ phục xuống, từng chút từng chút một cởi bỏ xiêm y của hai người.
Bờ môi mềm mại học theo dáng vẻ hôm ấy của Thẩm Triệt, ngốc nghếch vụng về hôn lên tai và xương quai xanh của hắn.
Thân thể Thẩm Triệt cứng đờ, ôm người vào lòng, bắt lấy bàn tay đang vuốt ve lung tung trên người mình, kéo tay y xuống chạm vào hạ thân của hai người.
Cả hai đều đã cương lên.
Thẩm Triệt nắm tính khí của cả hai người., ngón tay lần từ đáy nang đến phía trước, chậm rãi di chuyển lên xuống, dịch thể chảy xuống làm ướt tay, tạo ra âm thanh ướt át ái muội.
Doãn Thế Huyên không ngừng thở dốc, xiêm y rộng mở, để lộ da thịt mịn màng trắng như tuyết nơi lồng ngực, núm vú màu hồng hưng phấn đứng thẳng, như là đang chờ người ta đùa bỡn.
Đầu tiên là Thẩm Triệt dùng ngón tay vuốt ve, sau đó liếm láp gặm cắn, đầu lưỡi đi vòng quấn lấy đầu vú.
Kích thích mãnh liệt làm ánh mắt Doãn Thế Huyên ngập hơi nước, đôi chân dài chủ động vòng lên trên lưng Thẩm Triệt, thở hổn hển nói, “Thẩm Triệt, ta, ta…”
Thẩm Triệt nhẹ nhàng cắn một cái lên đầu vú y, ngẩng đầu, bàn tay trượt xuống, xoa lên cánh mông tròn trịa, vuốt ve đầy sắc tình.
Cơ thể Doãn Thế Huyên run lên, buồn bực hừ một tiếng, dương vật bật lên thiếu chút nữa đã bắn ra.
Thẩm Triệt cũng thở hổn hển, trấn an hôn hôn lên môi y, lấy trong hỉ phục ở gần đó ra một hộp thuốc mỡ, ngón tay quệt lấy một ít, lần ra phía sau Doãn Thế Huyên tìm kiếm.
Trước tiên là thong thả ấn nhẹ bên ngoài tiểu huyệt, đến miệng huyệt đã hơi mềm, mới thử thăm dò đưa vào một ngón tay.
Doãn Thế Huyên cứng đờ người, căng thẳng nắm chặt tay Thẩm Triệt.
“Đau không?” Thẩm Triệt dừng lại, cẩn thận hỏi.
Doãn Thế Huyên lắc đầu, bờ môi đỏ tươi mím lại, đuôi mắt đỏ ửng xuân sắc hoặc nhân, nhưng vẫn không chịu buông Thẩm Triệt ra.
Thẩm Triệt dừng động tác trên cánh tay đang bị y nắm, giọng điệu dịu dàng tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng với tính khí đang giương cung bạt kiếm dưới thân, hôn lên vành tài của Doãn Thế Huyên nhỏ giọng cầu xin, “Phu quân thương ta.”
Doãn Thế Huyên tranh vị trí phu quân có khổ mà không thể nói, nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nỗi sợ, buông tay Thẩm Triệt.
“Biết là phu quân thương ta mà.” Thế là Thẩm Triệt tiếp tục, ngón tay di chuyển bên trong, xoay tròn mở rộng, “Đau thì nói cho ta biết.”
Cũng không phải là đau lắm, nhưng có gì là lạ. Doãn Thế Huyên nằm quan sát Thẩm Triệt, bắt đầu tự hỏi không biết có phải mình bị lừa rồi hay không.
Làm phu quân chẳng có gì tốt cả.
Nhưng rất nhanh sau đó, y đã không còn tâm trí gì để tiếp tục tự hỏi nữa. Không biết Thẩm Triệt chạm phải chỗ nào, một cảm giác yếu mềm từ phía sau truyền đến, làm y bất ngờ rên rỉ thành tiếng.
Dường như Thẩm Triệt vừa khẽ cười, bên trong lại tăng thêm một ngón tay nữa, nhiều lần cọ xát qua chỗ nhạy cảm của y.
Khoái cảm mãnh liệt quá mức, thân thể Doãn Thế Huyên đã hoàn toàn mềm nhũn, cả người mất khống chế run rẩy, trong mắt lấp lánh ánh nước, bàn tay đang nắm chăn dùng sức đến mức đầu ngón tay đã trắng bệch.
“Thẩm Triệt, ta không được, ngươi đừng…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Triệt cúi đầu hôn lên đỉnh dương vật sắp bắn ra của y.
Dịch thể trắng đục gần như là dâng trào bắn ra.
Trong tiếng rên rỉ của Doãn Thế Huyên mang theo tiếng khóc nức nở, eo bất giác bật lên, rồi lại rơi xuống chăn gấm. Thân thể phiếm hồng, tóc đen đã bị mồ hôi thấm ướt.
Bật khóc vươn tay về phía Thẩm Triệt, “Thẩm Triệt…”
Thẩm Triệt ôm y vào lòng, vỗ vễ sau lưng. Ánh mắt nặng nề, đậm đầy tình sắc.
Tiểu huyệt phía sau đã ướt đẫm phát ra tiếng nước dính ướt, tính khí thô dài di chuyển giữa đôi cánh mông đầy đặn trắng nõn, đôi khi chạm phải miệng huyệt, rồi lại giấu đầu hở đuôi thối lui.
Doãn Thế Huyên còn chưa khôi phục lại sau cao trào vừa rồi, ôm chặt hắn thở dốc, đôi môi mọng đỏ vụng về hôn lung tung lên mặt Thẩm Triệt
từ mới vừa rồi tình triều trung khôi phục, ôm chặt người thở dốc, đỏ tươi sắc môi lung tung khắc ở Thẩm Triệt trên mặt.
Thẩm Triệt đáp lại những cái hôn ý loạn tình mê của y, thì thầm, “Ta vào được.”
Doãn Thế Huyên vẫn không hay biết, rầm rì vặn vẹo trong lòng hắn. Thế nên dương vật nóng rẫy như lửa không