Sinh nhật mười ba tuổi tiểu công tử Doãn gia.
Thẩm Triệt là người đầu tiên mang quà đến xem y. Cả ngày cũng không thấy nửa bóng người đâu.
Dư sư muội thường xuyên được nhắc đến vừa dẫn Thẩm Triệt đi đến biệt viện vừa nhíu mày đầu oán giận, “Sư huynh dẫn đệ xuống núi đi chơi rồi, bởi vì sắp đến sinh nhật nên còn làm càn hơn thường ngày nữa, đã hai ba ngày rồi mà vẫn chưa về.”
Thẩm Triệt gật đầu ra vẻ đã biết.
“Nhưng lúc này đã nghe nói Thẩm sư huynh đến, chắc là sẽ về chạy về nhanh thôi. Từ lúc nhận được thư của huynh đã trông rồi, mà trông lâu quá.” Dư sư muội che miệng cười khẽ.
Thẩm Triệt vuốt cái hộp trên tay, hiếm khi nở nụ cười, “Không biết là trông ta hay trông quà nữa.”
Dư sư muội nói không sai, không quá lâu sau đó cửa phòng Thẩm Triệt đã bị đẩy ra.
Doãn Thế Huyên nhào đến.
“Thẩm ca ca!” Doãn Thế Huyên hoan hô một tiếng, dang tay ôm hắn, còn bất mãn oán trách, “Sao hôm nay huynh mới đến.”
Thẩm Triệt đỡ người, vô thức nhếch môi, “Đến sớm cũng không gặp được đệ.”
Doãn Thế Huyên kéo góc áo hắn, biện hộ cho mình, “Không phải tại huynh không đến sao? Nếu huynh tới sớm, đệ cũng không thèm xuống núi với sư huynh đâu.”
Tầm mắt y chợt đảo ra sau, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái hộp trên bàn, hai mắt nhất thời sáng ngời, “Đó là kiếm của đệ sao!”
Không kịp đợi trả lời đã chạy đến ngay.
Thẩm Triệt đi theo phía sau y, “Đương nhiên là của đệ.”
Doãn Thế Huyên mở hộp ra, cẩn thận lấy thanh trường kiếm nằm giữa tơ lụa bên trong chiếc hộp.
Y khẽ vuốt thân kiếm, bỗng nhiên cười, “Thẩm ca ca, nhìn đệ này.”
Nói xong đi ra xa một chút, tiêu sái múa kiếm.
Thân hình thiếu niên tinh tế, hôm nay y không mặc tộc phục Doãn thị, mà xuyên một thân xiêm y màu xanh biển, càng tôn lên sắc da trắng nõn, màu môi đỏ tươi.
“Thấy thế nào?” Y vội vàng tranh công.
Thẩm Triệt lại chỉ nhìn mặt y, do dự một chút rồi mới hỏi, “Đệ uống rượu sao?”
Doãn Thế Huyên sờ sờ mặt mình, trên mặt vẫn còn chút hồng hồng khi say, ngây ngốc cười, “Huynh nhận ra sao? Đúng là có uống một chút.”
Thẩm Triệt không quá cao hứng, Doãn Thế Huyên nhìn ra, y buông kiếm nhích người sang, “Thẩm ca ca, đừng giận mà. Đệ cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu, uống một chút cũng đâu có sao.”
Ánh mắt đã nhấm qua hơi rượu mang theo ánh nước, biết là Thẩm Triệt không làm được gì mình, tinh nghịch không có chút thành ý nào xin tha, “Đệ cam đoan là sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Thẩm Triệt không có cách nào xoa nhẹ tóc y, mười ba tuổi, trên người vẫn còn mơ hồ mang hơi sữa, lại dám nói mình không còn là trẻ con.
Doãn Thế Huyên kéo hắn ngồi vào trước bàn, đột nhiên hạ thấp thanh âm, thần thần bí bí nói, “Thẩm ca ca, lần này đệ xuống núi, có người cho đệ thứ này.”
“Cái gì vậy.” Thẩm Triệt không để trong lòng, lấy ra một cái kiếm tuệ giống y như cái cột trên kiếm của mình, chậm rãi cột lên kiếm cho Doãn Thế Huyên.
Doãn Thế Huyên thấy hắn không thèm để ý chút nào, khều hắn.
“Làm sao vậy?” Thẩm Triệt cuối cùng cũng dừng lại.
Mặt Doãn Thế Huyên đỏ lên, lén lút lấy trong xiêm y ra một quyển sách nhỏ, hạ giọng thật nhỏ, nói, “Cái này… đẹp lắm.”
Bìa lấp loáng hiện lên, hình như là hình vẽ một đôi tài tử giai nhân.
Chân mày Thẩm Triệt nhảy dựng, “Ai đưa cho ngươi?” Hắn nín nhịn hỏa khí, nắm chặt tay, hận không thể bật người chém chết người đó.
Tên nào không