Ánh đèn lăn tăn, con sông đi ngang qua thành lưu lại bóng người đong đưa.
Gió đêm lành lạnh, thổi tan nóng bức của buổi sáng, thi thoảng lại thổi qua nhấc góc áo của công tử cô nương đi đường, trong một thoáng lặng yên hòa lẫn chút tình cảm không thể nói thành lời.
Hội Đèn lồng chốn nhân gian, là náo nhiệt nhất.
Trên phố người đến người đi, chỉ cần hơi mất chú ý một chút đã lạc mất người bên cạnh.
Một tay Thẩm Triệt nắm chặt Doãn Thế Huyên dắt y đi, một tay còn lại cầm một đống đồ chơi linh tinh, toàn là mấy món mà y thích.
“Thẩm Triệt!” Đi ngang qua một cái sạp, Doãn Thế Huyên dừng bước, kinh hô thành tiếng, “Ngươi nhìn cái này này!”
Thẩm Triệt nghe vậy thì quay sang nhìn, là sạp hàng bán đồ chơi.
Cái mà Doãn Thế Huyên đang chỉ vào là một con búp bê vải, con búp bê mặc một bộ hoa y, tay ôm một cái trống bỏi, thoạt trông kháu khỉnh bụ bẫm, rất đáng yêu.
“Trông giống tên tiểu tử Từ gia quá này!” Doãn Thế Huyên cẩn thận cầm lấy, như nâng bảo vật đưa đến trước mặt Thẩm Triệt, “Giận thằng nhóc đó thật, lần trước ta ôm nó, nó còn phun nước bọt vào ta nữa, nếu không có Dư sư muội ở gần đó, ta đã tét mông nó rồi.”
Miệng y thì oán trách, nhưng tay lại ôm búp bê rất chắc, rõ ràng là thích.
Người bán hàng rong rướn người lên, cười hì hì mở miệng, “Công tử thích?”
Thẩm Triệt không đợi y mở miệng, đã lấy bạc đưa qua.
“Không cần nhiều như vậy đâu.” Người bán hàng hơi khó xử nói. Nhưng Thẩm Triệt sớm đã dắt tay Doãn Thế Huyên đi xa, ông cũng chỉ đành gãi gãi đầu nhận lấy.
“Chừng nào chúng ta trở về, ta sẽ đánh nó ngay trước mặt cái thằng nhóc Từ gia đó…” Doãn Thế Huyên nghịch con búp bê, hào hứng nói.
Thẩm Triệt gật đầu phụ họa, “Được.”
Lúc này cả hai vừa đi đến bờ sông, trên mặt sông lấp loáng vô số đèn hoa muôn hình muôn vẻ. Một cô nương mặc xiêm y hồng phấn yêu kiều thả một ngọn đèn, chưa trôi ra xa đã chạm phải đèn của một công tử vừa thả cách đó không xa, làm mọi người nhao nhao ồn ào.
Doãn Thế Huyên ánh mắt ngưng, nóng lòng muốn thử, “Thẩm Triệt, ta cũng thả đèn nữa.”
Không ngờ Thẩm Triệt quay đầu nhìn y một