“Ta không nhớ bất cứ thứ gì cả…”
“Không sao, ngươi cứ ở lại đây đi. Bắt đầu lại ở đây, sống lại một lần nữa.”
“Nhưng…” Sao phải sống lại một lần nữa.
“Thân phận đã có rồi, ngươi có thể tự lấy cho một mình một cái tên.”
“Ta, ta có tên.” Giọng nói rất nhỏ, nhưng lại kiên định.
“Hả?”
“Ta là Tẩm Nguyệt. Ta tên là Tẩm Nguyệt.”
“…còn nhớ ra thứ gì khác nữa không?”
“Không, không còn.”
“Vậy Tẩm Nguyệt chính là tên của ngươi. Ngươi, có bằng lòng mang họ Thẩm không?”
——————
Thẩm gia mới thu nhận một đệ tử.
Cũng không phải là chuyện ghê gớm lắm, nhưng vị đệ tử mới đó là do Thẩm Minh Nguyệt đích thân mang về, vả lại còn vào thẳng trong nội viện, rất đáng để lấy ra bàn tán.
Một ngày sau buổi tập sáng sớm.
“Người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? Đã nửa tháng rồi mà chưa từng lộ mặt.” Một nữ đệ tử chọt đũa vào trong bát cơm, nhíu mày nói.
Ánh mắt của một đệ tử khác đột nhiên sáng ngời, “Ai? Hôm qua ta mới đi đưa đồ cho Minh Nguyệt sư huynh, bắt gặp một người trong viện huynh ấy, nhìn có vẻ lạ mặt, không chừng là người đó?”
“Sao ngươi không nói sớm?”
“Người đó không mặc tộc phục Thẩm gia, ta còn tưởng là người ngoài. Không nhìn kỹ.” Đệ tử đang nói cắn đũa, “Nhưng mà…”
“Bớt thừa nước đục thả câu đi.” Một người khác mất kiên nhẫn, “Ngươi cứ thích làm vậy. Khi không làm người ta ghét.”
Vị đệ tử đó cười khà khà, nói tiếp, “Tuy rằng chỉ nhìn một cái thôi, nhưng có thể đoán là một người vô cùng anh tuấn.”
Vừa nghe là một thiếu niên anh tuấn, bất mãn của mấy nữ đệ tử đối với chuyện người đó không chịu lộ diện gần như không còn, trái lại càng thêm tò mò.
Cả đám cùng bật cười.
Thẩm Minh Nguyệt đứng trên lầu các cùng với Cẩn tiên sinh, nhíu mày nhìn nhóm đệ tử.
“Con không biết kẻ tu tiên cũng thích tán chuyện như thế.”
Cẩn tiên sinh liếc mắt nhìn hắn, “Các nàng nói cũng không sai. Nếu đã thành đệ tử trong môn rồi, sao lại có đạo lý không tiếp xúc với ai.”
Thẩm Minh Nguyệt thở dài, vẻ mặt buồn rầu có vẻ rất trẻ con, “Y như thế kia sao có thể xuất môn.”
Cẩn tiên sinh nhìn thấy hắn như vậy, buồn cười hỏi, “Bây giờ mới thấy phiền? Trước đó không chính ngươi nhất định phải xuống núi tìm, mang người trở về.”
“Tạ Ngôn Cửu xứng đáng hồn phi phách tán, nhưng y lại không làm sai gì.” Trong mắt Thẩm Minh Nguyệt có chút không đành lòng, “Chỗ đó đã thành một tòa thành chết rồi, để y không còn ký ức ở lại, chẳng khác nào ép y chết.”
Cẩn tiên