Tại một bụi cây nào đó trong rừng…
Xẹt!!!
Một đầu hồn thú chợt lao ra, mặc dù thân thể của nó có chút giống với rùa nhưng tốc độ thì không giống chút nào, cực kỳ nhanh.
Không sai, đầu hồn thú này chính là Tượng Giáp Quy – một loài hồn thú họ rùa, nhìn tu vi thì có lẽ không bao lâu nữa sẽ đạt cấp bậc trăm năm.
Mặc dù tốc độ của nó rất nhanh nhưng nhìn bộ dáng rất chật vật, trên người còn có rất nhiều vết thương, hiển nhiên là vừa trải qua một hồi chiến đấu, bây giờ có lẽ là đang bị truy đuổi.
Xẹt!!!
Lại thêm một thứ từ trong bụi cây lao ra.
Lần này không phải là một đầu hồn thú khác đuổi theo mà là một thanh trường thương dài hơn một trượng, toàn thân tỏa ra một tầng lam quang nhàn nhạt.
Ở phía trước, đầu Tượng Giáp Quy vừa nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn, kết quả là vừa thấy trường thương nọ thì lập tức trở nên kích động, mặc cho thương thế có nặng thêm mà điên cuồng chạy về phía trước.
Như có linh tính, trường thương nọ ở phía sau lam quang chợt lóe, nhanh chóng đuổi theo đầu Tượng Giáp Quy phía trước.
Qua một hồi truy đuổi, vì bị thương quá nặng mà đầu Tượng Giáp Quy liền từ bỏ chạy trốn, thân thể lảo đảo ngã xuống, trong mắt còn lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Phập!!!
Một tiếng động lạnh lẽo phát ra trên đỉnh đầu của Tượng Giáp Quy.
Lúc này, trường thương nọ không còn ở phía sau truy đuổi nữa mà đã cắm vào trên đỉnh đầu của đầu Tượng Giáp Quy này.
Mặc dù đầu hồn thú này vừa nhận một đâm như vậy liền đã chết nhưng trường thương nọ vẫn rút ra rồi đâm xuống thêm mấy lần, chờ khi đỉnh đầu của Tượng Giáp Quy đã nát bấy, máu văng ra tứ tung thì mới dừng lại.
Không lâu sau, một cái hồn hoàn màu trắng xen lẫn một chút vàng liền xuất hiện phía trên cái xác của Tượng Giáp Quy.
Đột nhiên, trên một cành cây nào đó, một bóng người xuất hiện.
Người này toàn thân mặc hắc y, trên mặt còn đeo mặt nạ hình mặt quỷ, rất khó để nhận diện.
Khi người này vừa xuất hiện, trường thương màu lam vốn đang lơ lửng trên xác của đầu Tượng Giáp Quy vừa mới chết kia liền lập tức hóa nhỏ chỉ còn kích thước một bàn tay, nhanh chóng bay vào tay người nọ.
Không sai.
Hắc y nhân này ngoài Mục ra thì không còn ai khác, còn trường thương hắn vừa thu vào chính là một kiện đỉnh cấp pháp khí của hắn – Kỳ Lam Thương.
Sau khi thu hồi Kỳ Lam Thương, Mục lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, nhanh chóng liền nhảy xuống, đi đến bên cạnh cái xác.
Nhìn lấy cái hồn hoàn mười năm lơ lửng trên không trung, Mục không nhanh không chậm bấm ra mấy cái pháp quyết, đem linh lực toàn thân vận chuyển, truyền vào trong cái hồn hoàn trước mặt.
Cũng không lâu sau, cái hồn hoàn màu trắng bắt đầu xuất hiện dị biến.
Vốn đang lơ lửng trên không trung, cái hồn hoàn nọ bắt đầu tan ra, hóa thành một luồng quang mang màu trắng, chuyển động không ngừng trước mặt Mục.
Qua một lúc lâu, toàn bộ cái hồn hoàn kia đã hoàn toàn tan ra, tạo thành mười luồng quang mang màu trắng, lơ lửng trước mặt của Mục.
Thấy một màn như vậy, Mục hai tay khẽ động, lại bấm ra mấy cái pháp quyết nữa, sau đó hắn lật ngửa tay phải ra, tay trái thì úp ngược lại, đặt phía trên tay phải, cách khoảng một gang tay.
Nương theo sự điều khiển của Mục, mười luồng quang mang nọ bắt đầu hướng giữa hay tay của hắn mà bay đến, bắt đầu dung hợp lại với nhau.
Nửa canh giờ… — QUẢNG CÁO —
Một canh giờ…
Hai canh giờ…
Lúc này, vẫn như cũ, Mục vẫn đứng bên cạnh cái xác của đầu Tượng Giáp Quy, hai tay hắn vẫn để như thế, điểm khác duy nhất có lẽ là mười luồng quang màu trắng kia giờ đã không thấy đâu, mà thay vào đó là một viên châu màu trắng đang xoay tròn liên tục giữa hai tay của Mục.
Rầm…!!!
Một đợt sóng linh lực đột nhiên phát ra từ viên châu màu trắng nọ.
Mặc dù rất nhỏ nhưng đối với Mục mà nói thì chính là một chuyện đại sự, trên mặt dần trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết.
Rầm…!!!
Lại thêm một đợt sóng linh lực nữa.
Lần này, đợt sóng linh lực phát ra từ viên châu màu trắng kia lại mạnh hơn rất nhiều, có lẽ là gấp hai lần lần thứ nhất.
Chắc có lẽ là vì thế mà viên châu màu trắng nọ trông có vẻ ảm đạm đi một phần, về kích thước hình như cũng nhỏ đi đôi chút.
Rầm…!!!
Rầm…!!!
…
Càng ngày, càng nhiều đợt sóng linh lực xuất hiện, dồn dập không ngớt.
Mỗi lần như vậy thì viên châu kia lại nhỏ đi một chút, ánh sáng màu trắng phát ra cũng ảm đạm đi một phần.
Mà mỗi lần như vậy, trên mặt của Mục lại lộ ra vẻ mệt mỏi, rất là khó coi.
Cuối cùng, đúng lúc Mục chuẩn bị thu hồi linh lực lại thì đột nhiên, viên châu màu trắng lại phát sinh dị biến.
Chỉ thấy nó vốn chỉ có màu trắng phát ra lờ mờ thì nay lại rực rỡ vô cùng, trong vầng sáng trắng còn có một chút ít màu vàng nhạt.
Đinh…!!!
Viên châu nọ sau khi phát ra một tiếng động nhỏ thì lập tức đình chỉ xoay tròn, lơ lửng giữa hai tay của Mục.
Thấy một màn như vậy, Mục mặc dù trên mặt đều đã đầy mồ hôi nhưng lại không thể kìm nén nổi sự vui mừng.
Chỉ thấy hắn từ từ thu hồi linh lực lại, viên châu nọ cũng vì thế mà rơi xuống, Mục đưa tay phải ra thì đã bắt lấy được.
Cầm viên châu trong tay, Mục từ từ đè nén sự kích động trong lòng, sau đó mới chậm rãi đưa viên châu lại gần mà ngắm nghía một hồi.
Viên châu này so với lúc mới hình thành thì nhỏ hơn rất nhiều, trên bề mặt thì hầu hết là màu trắng, thỉnh thoảng còn có mấy đường màu vàng nhạt.
Bởi vì trải qua hai canh giờ cho nên sắc trời lúc này đã là một màu đen, chính vì vậy mà trong bóng tối, viên châu nọ còn phát ra một màu trắng nhàn nhạt.
Không sai, đây chính là một viên nội đan của yêu thú cấp 1, mặc dù phẩm chất có chút hơi kém nhưng chung quy lại thì vẫn là nội đan của yêu thú cấp 1.
Cũng đã một tháng trôi qua từ cái ngày mà một nhà ba người Chung Quỳ chết.
— QUẢNG CÁO —
Trong khoảng thời gian này, Mục bận rộn không thôi, nếu không phải là chế phù thì cũng chính là tu luyện khôi phục linh lực hoặc là đi săn mấy đầu hồn thú mười năm lấy nguyên liệu về tiếp tục chế phù.
Trong một tháng đó, Mục cũng đã chế ra một lượng phù cực lớn, chia ra làm bốn loại, lần lượt là Hỏa Điều Phù, Ngự Phong Phù, Định Thần Phù cùng Băng Điều Phù, mỗi loại hơn trăm cái.
Hỏa Điều Phù thì không cần nói nữa, uy lực của nó thì Mục cũng đã kiểm tra qua.
Nói về Ngự Phong Phù thì cái phù lục này cũng khá là dễ chế tạo, với lại cũng hắn cũng hay dùng nữa.
Đơn giản là vì chỉ cần dùng một lá thì chính là tương đương với việc vận dụng Ngự Phong Quyết trong nửa canh giờ.
Như vậy, chỉ cần Mục vẫn còn linh lực để kích hoạt Ngự Phong Phù thì hắn đã có nửa canh giờ để chạy trốn kẻ thù hay là truy đuổi địch nhân mà không tốn một chút linh lực nào.
Định Thần Phù thì tác dụng như tên gọi, một khi thi triển thì có thể chế trụ một tên Hồn Sĩ trong vòng một canh giờ, Hồn Sư thì nửa canh giờ, còn về phần Đại Hồn Sư, Hồn Tôn thì Mục cũng không rõ vì chưa thử qua bao giờ, nhưng chắc chắn là sẽ không chế trụ được lâu.
Còn về Băng Điểu Phù thì tác dụng cũng như Hỏa Điểu Phù, chỉ là khi thi triển thì sẽ triệu hồi ra một con băng điểu ra tấn công kẻ thù, uy lực thì ngang bằng với Hỏa Điểu Phù.
Cái loại phù lục này thì cũng như Hỏa Điểu Phù vậy, chẳng qua là đổi thuộc tính công kích thôi.
Còn về phần tại sao Mục lại chọn hỏa điểu cùng băng điểu để thi triển công kích thì đó