Thấy một màn như vậy, Mục trong lòng buồn bực không thôi, rõ ràng không phải Định Thần Phù của hắn không có tác dụng mà là đầu Tượng Giáp Quy này quá sức khủng bố, chỉ trong mấy đợt công kích mà nó đã phá nát vòng kim quang mà Định Thần Phù của Mục tạo thành.
Mặc dù trong lòng kêu khổ không thôi nhưng Mục vẫn nhanh tay lấy ra Thanh Quy Thuẫn từ trong túi trữ vật ra, linh lực trong người điên cuồng vận chuyển vào trong.
Nháy mắt, vốn nhỏ bằng một bàn tay, Thanh Quy Thuẫn đón gió to lên, bay lên trên đầu của Mục tạo thành ba vòng phòng ngự màu lam đậm đem hắn bao bọc lại.
Rầm!!!
Một tiếng va chạm cực lớn vang lên.
Tại nơi va chạm lúc này chỉ là một đống cây đổ nát, bởi vì đầu Tượng Giáp Quy kia cũng không có dừng lại khi đâm vào Mục mà tiếp tục lao về phía trước hơn mười trượng nữa rồi mới chịu dừng lại.
Lúc này, sau một kích vừa rồi, đầu Tương Giáp Quy kia dù có lớp vảy rắn chắc nhưng cũng không tránh khỏi bị thương, chỉ thấy trên người nó, tại phần đầu có mấy vệt máu màu đỏ.
Nhưng nó cũng không vì mấy cái vết thương nhỏ như vậy mà từ bỏ công kích, mà lại liên tục đảo con mắt ra khắp nơi tìm kiếm Mục.
Về phần Mục thì là đang nằm trên cái đống đổ nát kia.
Hắn bây giờ chính là nằm trên mặt đất, cả người đầy máu, trên người thì mấy cái xương sườn đã gãy hơn phân nửa.
Mặc dù có ba tầng phòng hộ của Thanh Quy Thuẫn nhưng vì bản thân chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bảy cho nên Mục cũng không có phát huy ra uy lực toàn bộ, chính vì thế mà chỉ một kích của Tượng Giáp Quy liền đã phá vỡ.
Qua một lúc đảo mắt tìm kiếm, đầu Tượng Giáp Quy cuối cùng cũng đã thấy nơi Mục hạ lạc, lập tức nó liền mở cái miệng đỏ như chậu máu kia, định chạy lại như muốn ăn tươi nuốt sống Mục vậy.
Mặc dù bị trọng thương nhưng Mục cũng không có bất tỉnh, chính vì vậy mà những gì mà đầu Tượng Giáp Quy kia làm đều lọt vào mắt của hắn.
Chỉ thấy Mục đưa cánh tay phải ra, sờ vào trong túi trữ vật, lấy ra năm lá Định Thần Phù, linh lực nhanh chóng truyền vào để kích hoạt, lập tức ném về phía đầu Tượng Giáp Quy đang lao đến như điên kia.
Đinh!!!
Giống như lần trước, một tầng kim quang đã tạo thành một cái vòm nửa hình cầu vây lấy Tượng Giáp Quy, điểm khác duy nhất chính là bởi vì có năm lá Định Thần Phù cho nên kim quang đậm hơn lần trước rất nhiều.
Mặc dù vậy nhưng điều này cũng không làm Mục cảm thấy an toàn, cho nên hắn lại lấy ra năm lá Định Thần Phù, một lần nữa ném về phía đầu Tượng Giáp Quy đang bị vây khốn kia.
Bởi vì có thêm năm lá Định Thần Phù nữa gia trì, cho nên vòng kim quang kia quang mang ngày kiên cố hơn, chính vì vậy mà đầu Tượng Giáp Quy bên trong công kích liền bị phản ngược lại, qua mấy bước liền ngã ra đất.
Thấy như vậy, Mục cuối cùng cũng thở ra một hơi, xem như là tạm thời trấn áp được nó, nhưng cũng không vì thế mà hắn có thể buông lỏng.
Bởi vì Mục biết không bao lâu nữa thì cái vòng kim quang kia cũng không giữ được đầu Tượng Giáp Quy kia.
Lại nói, tại sao Mục không nhân cơ hội này mà rời đi?
Nói thật, Mục cũng rất muốn như thế, dù mười tấm Định Thần Phù cầm chân không lâu nhưng cũng thời gian để cho hắn đào mệnh.
Nhưng hiện tại lấy cái thân thể đang trọng thương của hắn thì căn bản là không thể.
Chính vì vậy mà Mục liền nghĩa đến việc sử dụng một thứ mà bản thân trước đây chưa bao giờ dùng đến.
— QUẢNG CÁO —
Chính là phù bảo.
Nếu như dùng thứ này mặc dù không đánh chết được đầu Tượng Giáp Quy kia nhưng Mục tin rằng có thể đánh cho nó hôn mê bất tỉnh, sau đó thì mới nhân cơ hội chạy trốn.
Mục từ khi đến hóa hình thành người đến nay thì dù có gặp nguy hiểm cỡ nào thì hắn cũng chưa bao giờ vận dụng ba tấm phù bảo trong túi trữ vật.
Vốn tưởng rằng lấy kinh nghiệm lịch duyệt của bản thân thì sẽ không gặp nguy cơ gì quá lớn, nhưng xem ra hôm nay không dùng là không được rồi.
Tại tu tiên giới, khi một tu sĩ đạt đến cảnh giới Kết Đan Kỳ thì sẽ đi tìm nguyên liệu luyện chế cho bản thân một kiện bản mệnh pháp bảo.
Tùy vào nguyên liệu tạo thành, cách thức làm ra cùng với trải qua quá trình bồi luyện như thế nào mà mỗi bản mệnh pháp bảo sẽ có uy lực khác nhau.
Nhưng đây cũng không phải là điều cần nói.
Bởi vì do nhiều nguyên nhân khác nhau, có thể là vì trọng thương, vì tư chất thấp kém hay do vì không có cơ duyên mà nhiều tu sĩ Kết Đan Kỳ không thể tiến vào Nguyên Anh Kỳ.
Chính vì không có nhiều hy vọng kết thành Nguyên Anh, cho nên nhiều tu sĩ Kết Đan Kỳ trước khi đại nạn lâm đầu liền đem một phần uy năng pháp bảo luyện chế thành phù bảo để cho hậu nhân của mình sử dụng.
Phù bảo của Mục cũng vậy, mặc dù không phải là để cho hậu nhân sử dụng nhưng hắn chính là trong một lần rảnh rỗi cũng chế ra ba tấm, không ngờ là hôm nay lại có hội sử dụng.
Sau khi xác định chủ ý, Mục sau khi truyền linh lực vào Thanh Quy Thuẫn tạo thành ba tầng phòng ngự thì lập tức ngồi xuống, từ trong túi trữ vật lấy ra một tờ giấy phía trên có khắc hai thanh kiếm một lam một đỏ.
Không sai, đây chính là một tấm phù bảo được Mục luyện chế bằng chính pháp bảo của bản thân kiếp trước – Nhật Nguyệt Song Kiếm.
Cầm phù bảo trong tay, Mục hai tay bắt đầu bấm quyết, miệng thì bắt đầu đọc chú ngữ.
Bởi vì phù bảo có thể phát huy ra một phần mười uy lực của pháp bảo cho nên cần việc khởi động rất phức tạp cũng như tốn rất nhiều linh lực, lấy tu vi của Mục lúc này thì chỉ có thể phát huy ra ba phần uy năng của phù bảo, nhưng nếu như hắn đạt đến Trúc Cơ Kỳ thì sẽ phát huy ra toàn bộ uy lực.
Qua một lúc lâu, tấm phù liền rời khỏi tay của Mục mà bay lên.
Khi đã cách đỉnh đầu của hắn gần một trượng thì tấm phù liền xuất hiện dị biến.
Chỉ thấy phù bảo liền phát ra hai đạo quang mang rực rỡ, một lam một đỏ.
Tiếp đó hai đạo quang mang liền tách ra, tấm phù bảo lúc này đã không còn mà thay vào đó là hai thanh cự kiếm dài hơn mười trượng.
Khi hai cự kiếm vừa xuất hiện, tại nơi Mục ngồi, xung quanh đó vốn đang tối đen như mực thì liền bị chia thành hai vùng đỏ lam dưới đất.
Bên có ánh sáng màu đỏ chiếu vào thì nóng bức vô cùng, còn bên lam quang chiếu rọi thì lại lạnh giá thấu xương.
Nếu như có người đứng giữa hai vùng đất này thì có lẽ sẽ nằm rạp ra đất ngay lập tức, bởi vì chênh lệch nhiệt độ giữa hai bên quá cao.
Mục bởi vì là chủ nhân của phù bảo cho nên sẽ không chịu cái gì bất lợi.
Cùng lúc đó, Mục hai tay bấm pháp quyết liên tục, hai thanh cự kiếm trên đầu hắn cũng theo đó mà to lên nữa, nháy mắt liền dài ra tới hai mươi trượng.
Tiếp đó, Mục thu hồi pháp quyết, tay phải nắm lại, hai ngón chỉ lên trời, làm ra động tác chém, hô lớn: “Chém!!!”
— QUẢNG CÁO —
Lời vừa dứt, hai thanh cự kiếm với sức mạnh kinh khủng liền hướng về đầu Tượng Giáp Quy kia mà chém xuống.
Rầm…Rầm…!!!
Hai tiếng nổ cực lớn vang lên, bụi đất bay mù mịt.
Hai thanh cự kiếm sau khi chém xuống liền lập tức thu nhỏ lại cho đến khi chỉ còn hai vệt quang mang đỏ lam, sau đó liền dung hợp lại với nhau tạo thành tấm phù bảo mà Mục đã lấy ra, tiếp đó liền bay trở lại trong tay Mục.
Bởi vì một tấm phù bảo có thể sử dụng nhiều lần cho nên sau khi thi triển thần uy thì nó chỉ ảm đạm đi một phần mà không có tiêu