Bên trong khu rừng, tại bên cạnh một cái thác nước, Mục lúc này đang đứng phía dưới dòng nước, cả người hắn đều bị nước làm cho ướt sũng, trên người còn vác theo một tảng đá cực lớn.
Tảng đá này nặng ít nhất cũng phải 1000 cân, cộng thêm việc nước đổ từ trên cao xuống nữa thì cơ hồ Mục phải gánh chịu khoảng 1200 cân.
Thời gian trôi qua cũng không quá lâu, chưa được nửa canh giờ thì Mục liền đem cái tảng đá kia ném xuống đất, còn bản thân thì leo lên bờ, đứng thở hổn hển.
“Man Quỷ Thân có thể nâng vác hơn 1000 mà không thấy mệt mỏi, mà ta lại chỉ mới nâng được một chút đã thở không ra hơi, xem ra cần tăng cường tu luyện mới được.”
Vừa dứt lời, Mục liền ngồi xuống khôi phục lại thể lực, sau đó lại lấy ra một miếng thịt, nướng lên rồi cho vào miệng ăn.
Cũng đã mấy ngày trôi qua từ sau cái ngày Mục dung hợp khối hồn cốt vào trong Thanh Lôi Kiếm, bởi vì chưa đến ngày trăng tròn cho nên hắn cũng không có tu luyện Nhật Nguyệt Thần Quyết, thời gian còn lại thì nếu như không tu luyện Đại Diễn Quyết hay Huyết Chiếu Kinh thì lúc nào Mục cũng đến bên cái thác nước này luyện nâng đá.
Sở dĩ Mục phải làm như vậy là bởi vì muốn gia tăng tốc độ tu luyện Man Quỷ Thân.
Nếu như hắn chỉ ngồi hấp thụ huyết dịch mà tu luyện thì cũng không sao cả, chỉ là thời gian có chút lâu thôi, mà Mục tự nhiên là không thích điều này.
Man Hoang Luyện Thể là một công pháp đã có từ xa xưa, đó là từ thời tu tiên giới mới là man hoang chi địa.
Mặc dù trải qua nhiều lần sửa đổi nhưng công pháp này chung quy muốn tu luyện nhanh thì chỉ có cách tự hành hạ bản thân, chính là để cơ thể bị tàn phá nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, sau đó lại liên tục bổ sung tiêu hao để phục hồi như cũ là được.
Bởi vì Mục bây giờ chỉ mới luyện Man Quỷ Thân, cho nên việc bổ sung tiêu hao chỉ cần ăn là được, nhưng nếu sau này tu vi lên cao, việc ăn không còn tác dụng nữa thì cần phải tìm cách khác.
Về việc này thì Mục cũng không quan tâm, đến lúc đó rồi tính.
Cứ như vậy, thời gian tiếp tục trôi đi.
Mỗi tháng, sau khi tu luyện xong Nhật Nguyệt Thần Quyết thì mỗi sáng Mục đều đến thác nước luyện Man Quỷ Thân, tối thì ngồi tu luyện Huyết Chiếu Kinh cùng Đại Diễn Quyết.
***
Thu đi, đông lại, xuân qua, hạ tới, nháy mắt đã trôi qua bốn năm.
Bên trong động phủ, một thanh niên tầm khoảng 20 tuổi đang đứng đó, hắn có một mái tóc màu đen, đôi mắt thì đỏ như máu, trên khuôn mặt thì xuất hiện hai cái xẹo lớn, toàn thân tản mát ra một loại áp bức vô hình.
Người này không ai khác, chính là Mục.
Bởi vì đã phục dụng qua Trú Nhan Đan, cho nên Mục lúc này mặc dù đã trôi qua bốn năm nhưng khi nhìn thì chẳng có một chút thay đổi nào, hoàn toàn không có một chút dấu vết của thời gian.
“Man Quỷ Thân, đã luyện thành…”
“Nhật Nguyệt Thần Quyết tầng 1, đã luyện thành, có thể thi triển Nhật Nguyệt Tề Huy…”
“Huyết Chiếu Kinh tầng 1, đã luyện thành, có thể thi triển Phệ Huyết Lĩnh Vực…”
“Đại Diễn Quyết tầng 1, đã luyện thành, phạm vi thần thức tăng lên 12 dặm…”
“Xem ra công sức mấy năm nay cũng không có lãng phí, có điều nếu như muốn tiếp tục tu luyện thì cần phải đột phá Trúc Cơ Trung Kỳ…”
Từ Trúc Cơ Sơ Kỳ muốn đột phá lên Trúc Cơ Trung Kỳ thì cũng không phải là việc gì khó, chỉ cần đem một phần ba chân nguyên bên trong đan điền đông kết lại thành các tinh thể nhỏ là được, mà Mục chính là chỉ thiếu một chút nữa là hoàn thành, có lẽ là cần một chút cơ duyên mới có thể đột phá.
“Xem ra cũng lên ra ngoài đi dạo rồi.
Cũng không bên ngoài có đại sự gì phát sinh không?”
Với cái ý nghĩ này trong đầu, Mục liền nhanh chóng thu thập lại đồ đạc.
Mặc dù nói là như thế nhưng hắn cũng chẳng có làm bao nhiêu, bởi vì tất cả đồ dùng của bản thân, hắn đều ở bên trong cái túi trữ vật đeo bên hông rồi, nếu như có thì chỉ là thu hồi Mộc Thần Châu lại thôi.
Qua nửa ngày, Mục sau khi ngắm nhìn cái động phủ mà bản thân đã ở suốt 6 năm một chút thì liền lấy ra Thanh Lôi Kiếm rồi leo lên, bay đi mất hút.
***
— QUẢNG CÁO —
Thiên Đấu Đế Quốc.
Vũ Sơn Thành.
Tại bên trong một quán ăn…
“Ông chủ, cho ta hai bát mì nào!” Một trung niên với chất giọng khàn khàn nói.
“Có ngay, có ngay!” Từ bên trong gian bếp truyền ra một tiếng đáp lại.
Tiếp đó, một tiểu cô nương xinh xắn, đáng yêu, bộ dáng tầm khoảng 6 tuổi bước ra, trên tay còn bưng theo một cái mâm hình chữ nhật, bên trên thì có hai bát mì đang nóng hổi.
Tiểu cô nương này bước lại cái bàn mà trung niên nhân ngồi, sau đó nhanh chóng đem hai bát mì đặt lên bàn, miệng cười nói: “Của ngài đây!”
Sau khi nhận lấy phần mì của mình, trung niên nhân kia cười cười, liền trêu ghẹo cô bé này: “Tiểu Trúc càng lớn càng xinh đẹp nhỉ, không biết sau này ai sẽ lấy làm vợ đây?”
Nghe thấy vậy, tiểu cô nương nọ sắc mặt liền đỏ bừng, đưa tay đánh lên bả vai của trung niên nhân mấy cái, sau đó liền chạy đi, chỉ lại một câu nói: “Cha ơi, Ngưu thúc bắt nạt con!”
“Lão Ngưu kia, lát nữa ngươi trả tiền gấp đôi cho ta!” Từ bên trong gian bếp lại có tiếng nói truyền ra.
“Lão Trương, thôi nào, không cần phải tức giận như vậy đâu.” Lão Ngưu vừa ăn mì, vừa cười nói.
Bên trong gian bếp, vốn lão Trương còn muốn nói gì đó thì đột nhiên…
“Ông chủ, cho ta mười bát mì!”
“Hả, cái gì, mười bát mì?”
Lão Trương sau khi nghe xong khách gọi món thì có chút kinh ngạc, liền vội chạy ra xem là ai muốn gọi tận mười bát mì.
Vốn hắn tưởng rằng người này phải cao to lực lưỡng, nhưng đập vào mắt của lão Trương lại là một nam thanh niên cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, khí chất hơn người.
“Ngươi thật sự muốn gọi mười bát?” Lão Trương có chút khó tin, lại hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Nam thanh niên vui vẻ đáp.
“Không có vấn đề gì.
Ngươi mau ngồi đi, ta đi làm mì ngay.” Nói xong, lão Trương liền đi ngay vào trong gian bếp.
Nam thanh niên kia cũng tìm một cái bàn mà ngồi xuống.
Qua một lúc lâu, từ bên trong gian bếp, tiểu cô nương được gọi là ‘tiểu Trúc’ kia liền đi ra, trên tay thì bưng hai bát mì, rất nhanh liền đã mang đến chỗ của nam thanh niên.
“Đại ca ca, mì của ngươi đến rồi đây, tám bát còn lại ta sẽ mang ra sau.” Tiểu Trúc cười cười nói, tay thì nhanh chóng đem hai bát mì nóng hổi đặt xuống bàn.
Nhìn hai bát mì dưới bàn, nam thanh niên cười cười hỏi: “Tiểu cô nương gọi là Trương Thanh Trúc phải không?”
— QUẢNG CÁO —
“Hả, đại ca ca, làm sao ngươi biết tên ta?” Trương Thanh Trúc trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền lộ ra vẻ bất ngờ, mở miệng hỏi.
Nam thanh niên đối diện với câu hỏi của Trương Ngọc Mai thì chỉ cười không nói, làm cho cô nàng phải hậm hực rời đi, nhìn bộ dáng thực sự đáng yêu.
“Không ngờ chỉ qua có mấy năm mà Trương thúc lại sinh thêm nữ nhi, xem ra đống đan dược bổ thận tráng dương của ta khi đó để lại cũng không có uổng phí.” Nam thanh niên nọ trong lúc thưởng thức bát mì thì chợt suy nghĩ.
Không sai, nam thanh niên này chính là Mục.
Sau khi hắn rời đi động phủ thì trong lúc không biết đi về đâu thì liền nhớ đến lão Trương, cho nên liền cấp tốc bay đến Vũ Sơn Thành.
Vốn dĩ Mục cũng chỉ định đứng từ xa nhìn thôi, nhưng khi dùng thần thức dò xét thấy Trương Thanh Trúc thì liền đổi ý định.
Ngay lập tức, hắn liền đổi một bộ đồ, dịch dung lại khuôn mặt, sau đó chỉnh lại giọng nói rồi mới bước vào.
Nhìn lấy bộ dáng hoạt bát của Trương Thanh Trúc, Mục trong lòng cảm khái không thôi.
Năm đó, khi thê tử của lão Trương mang thai Trương Vô Kỵ thì có hỏi hắn nên đặt tên hài tử như thế nào.
Hắn liền bèn trả