Thấy bộ dáng của Trương Vô Kỵ như vậy, Mục cũng không có ý trách cứ, mà ngược lại, trong lòng lại thấy vui thay cho hắn: “Không ngờ tiểu tử này ngộ tính cao như vậy, chỉ mới nhìn qua liền lĩnh hội được.”
Bởi vì Trương Vô Kỵ lúc này đang lĩnh hội thần thông Xế Phong Bán Nguyệt, cho nên Mục cũng không có ý định đánh thức.
Chỉ thấy hắn đưa tay phất một cái, một cái ngọc bội bên trên khắc một mặt trời cùng một mặt trăng từ trên người Trương Vô Kỵ liền bay ra, sau đó liền nằm trên bàn tay của hắn.
Mục sau khi cầm lấy Nhật Nguyệt Song Ấn, một tay liền đem linh lực của bản thân truyền vào trong đó, tay còn lại thì lấy ra mấy bình đan dược từ bên trong túi trữ vậy ra, sau đó đem chúng cho vào bên trong của Nhật Nguyệt Song Ấn.
Tiếp đó, Mục vận dụng linh lực bắn về phía Trương Vô Kỵ, tạo thành một vết thương nhỏ, máu từ trong đó liền chảy ra.
Nương theo sự điều khiển của Mục, một giọt máu từ trên vết thương của Trương Vô Kỵ liền bay lên, sau đó nhanh chóng dung nhập vào bên trong Nhật Nguyệt Song Ấn.
Sau khi hoàn thành hết thảy, Mục liền đem Nhật Nguyệt Song Ấn trả lại cho Trương Vô Kỵ, còn bản thân thì nhanh chóng rời đi.
“Hy vọng lần sau gặp mặt, đệ sẽ là một cường giả!”
Nói xong, Mục liền biến mất.
***
Năm đó, trước khi rời đi, Mục vốn định chỉ dẫn Trương Vô Kỵ tu tiên, nhưng đáng tiếc, hắn không có linh căn.
Bởi vì vậy mà sau khi Trương Vô Kỵ thức tỉnh vũ hồn là một thanh đao, Mục liền tạo ra Nhật Nguyệt Song Ấn, đem một bộ công pháp dành cho đao tu, gọi là Đồ Long Đao Pháp, rồi đem bộ công pháp này phong ấn vào bên trong đó.
Mặc dù không thể tu luyện nhưng những thần thông trong đó nếu có thể lĩnh hội dưới dạng hồn kỹ tự sáng tạo thì vẫn có thể, Xế Phong Bán Nguyệt chính là một trong bốn cái thần thông trong đó.
Đồ Long Đao Pháp cũng giống như Nhật Nguyệt Thần Quyết hoặc là Huyết Chiếu Kinh, đều chia thành 12 tầng.
Tầng 1 đến tầng 3 là dành cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, thần thông là Xế Phong Bán Nguyệt.
Nếu như muốn lĩnh hội thần thông này thì hồn lực cần phải đạt đến cấp bậc Hồn Sư.
Tầng 4 đến tầng 6 là dành cho tu sĩ Kết Đan Kỳ, thần thông là Niệm Bàn Ma Sát.
Nếu như muốn lĩnh hội thần thông này thì hồn lực cần phải đạt đến cấp bậc Hồn Tông.
Tầng 7 đến tầng 9 là dành cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, thần thông là Sí Hỏa Tà Nhận.
Nếu như muốn lĩnh hội thần thông này thì hồn lực cần phải đạt đến cấp bậc Hồn Thánh.
Tầng 10 đến tầng 12 là dành cho tu sĩ Hóa Thần Kỳ, thần thông là Thần Lạc Bán Nguyệt Trảm.
Có điều, Hóa Thần Kỳ đã vượt qua phạm trù của Đấu La Đại Lục, cho nên muốn lĩnh hội cái thần thông này, Trương Vô Kỵ cần phải thoát khỏi cái vị diện này.
Hiện tại, Trương Vô Kỹ đã là một Đại Hồn Sư, tự nhiên là có thể lĩnh hội thần thông Xế Phong Bán Nguyệt.
Có điều, bởi vì lúc Mục tạo ra cái Nhật Nguyệt Song Ấn này thì tu vi chưa đột phá Trúc Cơ Kỳ, tự nhiên là có nhiều hạn chế.
Đó là nếu như người nào khác đạt được cái ngọc bội này, tự nhiên cũng có thể lĩnh hội mấy cái thần thông trong đó.
Cho nên, khi đưa Nhật Nguyệt Song Ấn cho Trương Vô Kỵ, Mục có dặn qua rằng không được cho phép ai thấy cái ngọc bội này.
Nhưng mà, đó là chuyện quá khứ, còn hiện tại thì vấn đề này đã được giải quyết.
Mới vừa rồi, Mục đã cải tiến Nhật Nguyệt Song Ấn, làm cho nó có thể nhỏ máu nhận chủ, như vậy là ngoài Trương Vô Kỵ ra thì chẳng có ai có thể biết bí mật bên trong đó.
Ngoài ra, Mục còn cho thêm vào đó mấy bình đan dược dùng để tăng tiến tu vi cùng một viên Trú Nhan Đan.
***
Hoa Vũ Học Viện, bên trong một ký túc xá.
Trương Vô Kỵ lúc này đang nằm trên giường, bộ dáng chính là đang ngủ rất ngon.
Bên cạnh hắn còn có một vị lão sư đang ngồi trên một chiếc ghế, trông bộ dáng rất là lo lắng.
Đột nhiên, Trương Vô Kỵ tỉnh dậy, liền bật dậy, nói to: “Mục đại ca, ta lĩnh hội được rồi!!!”
“Vô Kỵ, ngươi tỉnh rồi!!!” Nghe thấy Trương Vô Kỵ gọi to, vị lão sư bên cạnh cũng chợt tỉnh, liền nhanh chóng hỏi thăm hắn.
“Hả, Quy lão sư, sao ngài lại ở đây, Mục đại ca đâu?” Trương Vô Kỵ có chút khó hiểu hỏi.
“Mục đại ca cái gì, ngươi bị bất tỉnh xong đầu óc có vấn đề à?” Quy lão sư có chút tức giận nói.
— QUẢNG CÁO —
“Hả, bất tỉnh? Ta nhớ rõ ràng đã gặp Mục đại ca mà?” Trương Vô Kỵ hỏi.
“Haizz, cái tên nhà ngươi thật là, chỉ có mới hồi chiều nay mà cũng không nhớ.
Chuyện là ngươi luyện tập rồi hôn mê bất tỉnh, nằm ở trên mặt đất ngoài bãi đất trống phía sau học viên.
Ta lúc đó đi ngang qua, liền phát hiện, cho nên mới đưa ngươi về phòng.” Quy lão sư nói.
“Hả, ta sao lại không nhớ gì hết? Mà cũng cảm tạ Quy lão sư đã mang ta vào trong.” Trương Vô Kỵ bước xuống giường, cung kính cúi người đối với Quy lão sư.
“Ha ha, không có gì, ngươi không sao thì tốt.” Quy lão sư hài lòng, cười đáp.
Trương Vô Kỵ lúc này đột nhiên nhớ ra gì đó, liền lập tức quay người chạy đi, chỉ để lại một câu nói: “Quy lão sư, chào ngài, ta ra ngoài luyện tập tiếp đây.”
Quy lão sư thấy bộ dạng của Trương Vô Kỵ như vậy cũng thầm nghĩ: “Tuổi trẻ thật tốt!”
***
Bên ngoài bãi đất trống của Hoa Vũ Học Viện.
Trương Vô Kỵ lúc này đang đứng tại vị trí mà hắn bình thường hay luyện tập, đột nhiên hắn hô lên: “Đồ Long Đao!!!”
Ngay lập tức, trên tay của hắn liền xuất hiện một thanh đao dài.
Sau khi Đồ Long Đao xuất hiện, Trương Vô Kỵ liền sử dụng hai tay mà cầm lấy nó, hai tay giơ cao lên trên đầu, cả người khụy xuống một chút, hô lớn: “Xế Phong… Bán Nguyệt!!!”
Rầm…!!!
Lời vừa dứt, Trương Vô Kỵ ngay lập tức chém ra một đao cực nhanh, tạo thành một cái đao khí cực kỳ khủng bố, nhanh chóng liền đem tảng đá ở phía đối diện chém nát bét.
Nhìn thấy thảm trạng của tảng đá như vậy, Trương Vô Kỵ không khỏi kích động, cười lớn: “Ha ha, ta thành công rồi!”
***
Phía Nam của Vũ Sơn Thành, tại nhà của lão Trương.
Lúc này đã là ban đêm, hầu hết mọi người trong thành đều đã đi ngủ, cả nhà lão Trương cũng vậy.
Bên trong một căn phòng, trên một chiếc giường, Trương Thanh Trúc lúc này đang ngủ rất ngon, có vẻ như cô nàng này đang mơ gì đó rất vui mà mặt lại cười toe toét.
Đột nhiên, bên trong căn phòng, một bóng đen xuất hiện, đứng trước giường của Trương Thanh Trúc.
Chỉ thấy bóng đen nọ cúi đầu xuống, trên tay còn cầm theo một cái ngọc bội, sau đó liền nhẹ nhàng nhấc đầu của Trương Thanh Trúc lên, đeo vào trên cái cổ nhỏ bé của nàng.
Nếu như Trương Vô Kỵ nhìn thấy vậy này thì có lẽ sẽ hét toáng lên: “Nhật Nguyệt Song Ấn!!!”
Sau khi đeo xong Nhật Nguyệt Song Ấn cho Trương Thanh Trúc, Mục liền nở một nụ cười nhàn nhạt: “Không biết tiểu cô nương này khi trở thành cường giả thì sẽ có bộ dáng gì?”
Nói xong Mục liền biến mất.
Cũng giống như Trương Vô Kỵ, Trương Thanh Trúc cũng có thể trở thành hồn sư, mặc dù không có linh căn nhưng nếu như lĩnh hội mấy cái thần thông của công pháp được phong ấn bên trong Nhật Nguyệt Song Ấn thì việc trở thành một cường giả là không có vấn đề gì.
Mặc dù Trương Thanh Trúc vẫn chưa có thức tỉnh vũ hồn nhưng bằng vào thần thức cường đại của Mục, tự nhiên là có thể nhìn ra vũ hồn bên trong cô bé này.
Đó là một cây cầm.
— QUẢNG CÁO —
Chính vì vậy mà Mục đã đặc biệt chọn ra một bộ công pháp dành cho những ai tu luyện cầm thuật.
Gọi là Thương Cầm Ma Lan.
Cùng với một ít bình đan dược và một viên Trú Nhan Đan, Mục cũng đã phong ấn chúng cùng với công pháp này vào bên trong Nhật Nguyệt Song Ấn, rồi mới nhân lúc Trương Thanh Trúc ngủ say mà đeo vào.
***
Sau khi rời khỏi Vũ Sơn Thành, Mục liền đi đến một tòa thành cách đó không xa.
Tòa thành này tên gọi Tác Hi Thành, nằm ở phía Nam của Vũ Sơn Thành.
Sở dĩ Mục chọn đến nơi này là vì có hai lý do.
Thứ nhất là vào 20 năm trước, chính tại nơi này, khi hắn đang trốn cái đám hồn sư truy đuổi hắn từ