“Đệ Nhất Hồn Kỹ – Nhiễu Loạn!”
Ngay lập tức, ở dưới chân của Trương Thanh Trúc, cái hồn hoàn màu vàng thứ nhất liền sáng lên, nàng cũng nhanh chóng gảy cái dây đàn thứ nhất.
Đinh…!!!
Một thanh âm thanh thúy vang lên, kế tiếp một giai điệu cực kỳ êm tai được đàn lên.
Nương theo sự xuất hiện của giai điệu đó, một đợt sóng hồn lực từ trên người của Trương Thanh Trúc liền lan ra, đem một vùng phía trước mặt Mục trở nên vặn vẹo, khó có thể nhìn xuyên qua.
Nhưng còn chưa dừng lại ở đó, qua một chút, theo sự thao túng của Trương Thanh Trúc, vùng âm thanh đó liền lan rộng ra, nháy mắt thì đã đem Mục giam cầm vào bên trong.
Mặc dù cái hồn kỹ này của Trương Thanh Trúc là cái hồn kỹ đầu tiên, đến từ một cái hồn hoàn trăm năm, nhưng uy lực của nó thì không có dừng lại ở đó, nếu như có thể so sánh thì nó có thể so với một hồn kỹ ngàn năm bình thường.
Không tin sao? Vậy hãy nhìn Mục một chút, hắn lúc này chính là đang cảm nhận uy lực của cái hồn kỹ này.
Bên trong vùng không gian nọ, Mục lúc này trông cũng không có gì là chật vật lắm, vẫn rất điềm tĩnh, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn thực chất, hắn lúc này có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì ở trong cái không gian này, Mục không thể nhìn rõ ràng được, trong mắt của hắn, lúc này chỉ là những hình ảnh đứt gãy, đang không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn, kể cả khi nhắm mắt lại thì vẫn nhìn thấy được.
Còn chưa hết, ngay bên tai của Mục, luôn có một âm thanh ‘ong…ong…’ truyền vào, lúc to lúc nhỏ, biến ảo không ngừng.
Có lẽ, nếu như Mục là một tên Đại Hồn Sư bình thường thì chắc đã bị cái hồn kỹ làm cho choáng váng mà hôn mê rồi.
Có điều, Mục là ai chứ? Một tên Trúc Cơ Trung Kỳ với thần thức cường đại thì việc bị ảnh hưởng bởi cái hồn kỹ này cũng không có quá nhiều, rất nhanh, hắn đã thanh tỉnh trở lại.
Mục thầm nghĩ: “Không ngờ tiểu nha đầu này lại lợi hại như vậy!”
Ý niệm chợt động, Mục ngay lập tức phóng thần thức ra, đem cái không gian đang bao lấy bản thân phá vỡ.
Chắc có lẽ là đối với việc hồn kỹ của bản thân bị phá giải đã quá quen hay sao mà Trương Thanh Trúc vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, cũng không vì hồn kỹ bị phá giải mà hoảng loạn, lập tức liền thi triển hồn kỹ thứ hai tấn công.
“Đệ Nhị Hồn Kỹ – Tinh Thần Trùng Kích!”
Lập tức, một đợt sóng tinh thần lực cực mạnh từ Trương Thanh Trúc liền đánh thẳng vào Mục.
Có điều, ngay khi chiêu này vừa ra, người ăn khổ không phải là Mục, mà lại là Trương Thanh Trúc.
“Á…!!!”
Ngay khi đợt sóng tinh thần lực kia đánh vào thần thức của Mục thì liền bị phản lại, làm cho Trương Thanh Trúc đau đớn không thôi, liền thu vũ hồn lại, hai tay ôm đầu, thần sắc có chút tái nhợt, mặc dù thế nhưng vẫn không có thương tổn gì.
Nhìn thấy bộ dáng của Trương Thanh Trúc như vậy, Mục liền nói: “Thanh Trúc, muội đã mất đi sức chiến đấu rồi, mau ra ngoài ngồi quan chiến đi!”
“Được!” Trương Thanh Trúc liền theo lời của Mục mà lui ra, đến bên cạnh một phiến đá mà ngồi xuống.
Tiếp đó, cuộc chiến liền tiếp tục.
Mục liền xoay người lại, linh lực trong cơ điên cuồng vận chuyển, truyền vào trong Thanh Quy Thuẫn, làm cho ba vòng bảo hộ màu lam nhạt liền trở nên đậm hơn rất nhiều.
Sở dĩ Mục phải làm như vậy là bởi vì trong lúc hắn công kích Trương Thanh Trúc, Trương Vô Kỵ đã nhân cơ hội thi triển hồn kỹ thứ ba – Kích Tốc, vô thanh vô tức đã vòng ra phía sau lưng của Mục.
Bởi vì cái hồn kỹ này của Trương Vô Kỵ được thi triển từ hồn hoàn ngàn năm, cho nên tốc độ nó mang lại vô cùng lớn, nhanh đến mức còn để lại tàn ảnh nữa.
Nếu như không phải nhờ vào thần thức cường đại, có lẽ bây giờ Mục còn không biết Trương Vô Kỵ ở nơi nào.
Nhưng mà dù có thế đi nữa, hắn bây giờ vẫn không thể thấy rõ thân ảnh của Trương Vô Kỵ, chỉ có thể mơ hồ phán đoán phương hướng.
— QUẢNG CÁO —
Bởi vì không thể đoán ra nơi mà Trương Vô Kỵ sẽ tấn công, cho nên Mục đành phải đem toàn bộ vòng phòng hộ của bản thân đẩy lên mức cao nhất.
Lúc này, khi Mục vừa xoay người xong, Trương Vô Kỵ đã xuất hiện ở không trung, cái hồn hoàn thứ nhất ở dưới chân hắn liền phát sáng.
“Đệ Nhất Hồn Kỹ – Trảm Sát!”
Ngay tức khắc, Đồ Long Đao trong tay của Trương Vô Kỵ liền lớn lên một chút, từng đạo hắc quang xuất hiện, bám lên chuôi đao, làm cho toàn bộ thanh đao trở nên quỷ dị.
Nhìn lấy một đao như vậy, Mục một tay thao túng Thanh Quy Thuẫn chống đỡ, tay còn lại lấy ra một tấm Ngự Phong Phù, nhanh chóng đem linh lực truyền vào, làm cho tấm phù hóa thành một đạo thanh quang, chui vào cơ thể.
Keng…!!!
Một âm thanh va chạm của kim loại vang lên.
Tại nơi va chạm, không khí lúc này đã bị vặn vẹo, cơ hồ là còn có thể thấy các đường đứt gãy.
Sau một màn va chạm như vậy, với tốc độ của tấm Ngự Phong Phù vừa sử dụng, Mục liền nhảy ra phía sau vài trượng.
Trong lúc lui ra sau, hắn còn lấy ra một tấm Hỏa Điểu Phù cùng một tấm Băng Điểu Phù ném xuống đất.
Có điều, sau một kích này, Mục trông có vẻ cũng không có dễ chịu mấy, ba vòng phòng hộ của Thanh Quy Thuẫn đã ảm đạm đi rất nhiều, nếu như Trương Vô Kỵ vận dụng thêm một chút sức nữa thì e rằng vòng phòng hộ ngoài cùng sẽ vỡ nát.
Phía bên kia, sau một đao không thành, Trương Vô Kỵ cũng lui về phía sau vài trượng, có điều nhìn bộ dáng thì không có chật vật như Mục.
Sau khi ổn định lại thân hình, Trương Vô Kỵ liền thi triển hồn kỹ, lao lên tấn công.
“Đệ Tam Hồn Kỹ – Kích Tốc!”
Bởi vì đã đánh lén thất bại, cho nên lần này Trương Vô Kỵ cũng không cần phiền phức phải vòng ra sau lưng Mục mà lập tức thi triển hồn kỹ, chính diện lao tới.
“Xế Phong…”
Có điều, khi Trương Vô Kỵ vừa lao đến, trong lúc chuẩn bị thi triển ra thần thông Xế Phong Bán Nguyệt thì…
Tích…!!!
Ở phía đối diện, chỉ thấy Mục nhoẻn cười một cái, hay tay thì một tay cầm Thanh Giao Kỳ, một tay thì búng một cái…
Nhìn thấy biểu hiện của Mục như vậy, Trương Vô Kỵ thầm kêu không ổn, đang trong lúc chuẩn bị lui về phía sau thì đột nhiên ở dưới chân, truyền lên hai cỗ khí tức, một nóng, một lạnh.
Rầm!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Tại nơi xảy ra vụ nổ, trong vòng bán kính 3 trượng, bụi bay mù mịt, mặt đất thì bị chia thành hai phần, một bên bị lửa thiêu đến độ mặt đất đều đỏ rực, không khí cực kỳ nóng bức, bên còn lại thì bị đóng băng hoàn toàn, không khí cực kỳ lạnh lẽo.
Sở dĩ nơi này bị tàn phá nặng nề như thế là vì hai tấm Hỏa Điểu Phù cùng Băng Điểu Phù mà Mục đã ném lúc trước.
Băng hỏa đối cực, nếu như chúng gặp nhau thì sẽ xảy ra bạo phát, tự nhiên hai tấm phù của Mục cũng vậy.
Mặc dù hai tấm phù này tạo ra sức sát thương rất lớn, nhưng nó cũng chỉ là phù lục hạ cấp bậc thấp, nếu như dùng để đối phó với Hồn Sĩ hoặc Hồn Sư thì còn có tác dụng, nhưng đối với một tên Hồn Tông như Trương Vô Kỵ thì lại khác.
Chính vì thế mà Mục không có buông lỏng cảnh giác, nhanh chóng đem linh lực truyền vào trong Kỳ Lam Thương ở phía sau, đem kiện pháp khí này huyễn hóa thành hơn mười hai thanh thương màu lam, bay lượn trên đỉnh đầu.
Xẹt…!!!
Từ bên trong đống bụi, một thân ảnh liền bay vụt ra phía sau.
— QUẢNG CÁO —
“Ha ha ha…”
Ở bên ngoài, Trương Thanh Trúc sau khi nhìn thấy thảm trạng của