Y Nguyệt nghe Y Cơ nói mình sắp phải gả cho Hoàng thái tử của Quang Dao quốc thì khóc ướt gối cả đêm.
Sáng hôm sau vội vã tới Cảnh Nghi cung tìm Hoạ Y nhưng nàng đã thượng triều từ sớm.
Y Nguyệt một mực muốn vào phòng ngồi đợi nên các cung nữ ở đó cũng không còn cách nào.
Y Nguyệt vào trong sốt ruột đi xung quanh một vòng, thấy Lữ Vỹ Kỳ đang dọn dẹp chăn đệm cho Hoạ Y, nước mắt cố nén nãy giờ liền rơi lã chã.
Nàng tiến tới long sàng định ngồi xuống nức nở.
- Tứ công chúa, chỗ này Người không được ngồi.
Y Nguyệt mặt mày mếu mó khó hiểu rồi mặc kệ nói.
- Không sao đâu, lúc trước bổn cung vẫn thường nằm ở đây mà.
Lữ Vỹ Kỳ nhăn trán lại thành một đường không vui kiên quyết nói.
- Đó là lúc trước, còn bây giờ thì không được, mời tứ công chúa ra bàn ngồi đợi.
Chỗ này là nơi nàng và hắn kề cận mỗi đêm, làm sao có thể để người thứ ba xen vào, hắn không mê tín nhưng hắn không thích người khác động tới.
Y Nguyệt có nhiều chuyện cần nói nên không quan lắm, nghĩ hắn là sợ Hoàng tỷ nên chẳng để ý.
Nàng kéo hắn ra ngoài bàn đặt ở trước sân, nhan sắc diễm lệ chỉ sau một đêm đã phai úa, nàng uất ức nói.
- Ta sắp phải gả cho Hoàng thái tử gì đó của Quang Dao quốc rồi phải làm sao đây?
Vừa nói nàng vừa khóc nức nở, còn Lữ Vỹ Kỳ đã ngộ ra việc gì đó.
Vậy ra Lâm Kỳ Minh đến đây không phải chỉ vì lập mối giao hoà nhưng mà không phải Hoàng huynh đã có tới ba thê tử sao.
Nếu tứ công chúa về đó chắc chắn sẽ làm thiếp, có lẽ vì vậy mà tối qua Hoạ Y âu sầu cả đêm.
Thấy hắn không mảy may trả lời Y Nguyệt càng khóc to hơn, nếu lỡ nàng bị gả đi thật thì phải làm sao đây.
Người mà nàng thích đang ngồi trước mặt nàng đây mà.
Hắn im lặng ngồi đó không nói tiếng nào, tứ công chúa không cho hắn đi chỗ khác mà bắt hắn ngồi nghe mình tâm sự đợi Hoạ Y trở về.
******************
Hôm nay Lâm Kỳ Minh cho người đến tìm Hoạ Y xin được cầu kiến để bàn chuyện giảng hoà, nàng lấy cớ phải thượng triều nên phải đợi ngày mai mới gặp.
Tất nhiên Lâm Kỳ Minh thấy không vui, đến cũng đã đến rồi, dùng tiệc cũng dùng rồi mà vẫn bắt hắn ngồi đợi, người ta nói quả không sai độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Chư vị ái khanh hãy bình thân.
Quang Dao quốc muốn giảng hoà không chỉ tâu với nàng là được, sau lưng nàng còn có những quần thần khác.
Dẫu nàng đã có quyết định thì cũng phải thông qua họ một tiếng, nàng không giống với những bậc đế vương khác tự cho mình là bậc bề trên rồi mặc kệ quần thần.
Bạch Lập Thành, đại thừa tướng bước ra chắp tay hành lễ nói.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, theo hạ thần thấy việc này cũng là việc tốt, chúng ta giảng hòa nhưng không chủ quan là được.
Ý kiến của Bạch thừa tướng khiến những vị quan khác cũng gật gù đồng tình, ai cũng cho rằng bớt một kẻ thù vẫn hơn.
Nói đến chiến loạn thì chẳng ai muốn cả.
Tất cả đều đồng tình, chỉ có một người vẫn yên lặng chăm chú lắng nghe.
Hoạ Y nhìn về phía Trương Tử Văn nhướng mày mỉm cười hỏi.
- Trương thái úy khanh nghĩ sao về việc này?
Trương Tử Văn nghe chỉ tên có hơi chột dạ nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh bước ra.
- Khởi bẩm Hoàng thượng Bạch thừa tướng nói đúng, chúng ta giảng hoà nhưng vẫn đề cao cảnh giác, hơn nữa nếu lần này người chấp nhận việc hôn ước của Tứ công chúa và Hoàng thái tử của Quang Dao quốc, chắc chắn sẽ nâng cao tình hữu nghị giữa hai nước.
Quần thần một phen nhốn nháo vì lời bẩm tấu của Trương Tử Văn, ngoài những người tham gia yến tiệc tiếp đón Tiết độ sứ của Quang Dao quốc ra, những người còn lại chỉ biết sứ giả bên đó muốn giảng hoà còn việc cầu thân là lần đầu tiên nghe thấy.
Hoạ Y nghe Trương Tử Văn thừa nước đục thả câu ở dưới, biết nàng không thoả hiệp việc cầu thân liền nhân cơ hội có đủ mặt văn võ bá quan để nhắc tới.
Nàng nhẹ mỉm cười phất tay long bào đứng dậy từ tốn nói.
- Hôm nay thượng triều đến đây thôi, nếu các khanh và trẫm đều thống nhất giảng hoà, vậy trẫm cũng nên trả lời với Tiết độ sứ của Quang Dao một tiếng.
Nàng chưa giải thích về chuyện cầu thân đã đi về phía cổng điện trước tiếng hô "vạn tuế" của các văn võ trong triều, đến chỗ của Trương Tử Văn thì đột nhiên dừng lại lên giọng.
- Các vị ái khanh nên rõ một điều, đương triều của trẫm cai trị sẽ không bao giờ có chuyện hôn nhân chính trị, đổi một nữ nhân để các khanh ngủ yên giấc mà không thẹn với lòng sao?
Nói rồi nàng đi thẳng, long bào thêu rồng tung bay theo từng bước chân nàng.
Muốn đất nước hưng thịnh thì cần phải đánh đổi, mà đánh đổi bằng tài trí, sức lực thì mới đáng quý, chứ hoà bình bằng việc đưa một con tốt thí mạng rồi luồn cúi trước kẻ thù, thì sự hoà bình đó thật đáng khinh.
Nàng không phải chỉ vì Y Nguyệt mà còn vì nữ nhân của Hoàng Hoa quốc.
Mấy đời nay sinh ra là nữ nhi đã bị coi thường bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào máu.
Trời cao cho nàng làm vua là để thay đổi tư tưởng cổ hủ này.
Trương Tử Văn hai tay siết thành nắm đấm, Hoàng Hoạ Y ngươi đã quá coi thường bổn thái tử rồi.
Đã vậy thái tử ta đây sẽ cho ngươi nếm mùi lễ độ.
Bạch thừa tướng nhìn cục diện Hoạ Y tạo ra hiện giờ không khỏi mát lòng.
Nàng trưởng thành thật rồi, lúc Hoàng Khang Dụ một mực