Chiều hôm đó Hoạ Y cho người gọi Lâm Kỳ Minh đến Di Hoà điện, hắn ngồi bàn dưới nhìn Hoạ Y ngồi ở trên cao, phía sau lưng chính là tam thái tử.
Hắn nhìn Lữ Vỹ Kỳ một cái rồi liếc mắt nhìn sang nơi khác, đối với tam thái tử này hắn không hề kính trọng, một kẻ bị giáng chức làm thường dân thì có hơn gì hắn mà phải cúi đầu.
Lữ Vỹ Kỳ lại là kẻ có tật giật mình, thấy Lâm Kỳ Minh bên dưới, trên này mồ hôi đã đổ ướt tay, hắn cũng dời mắt đi nơi khác để tránh đụng chạm.
Hoạ Y mời Lâm Kỳ Minh dùng trà sau đó chậm rãi nói.
- Hôm nay trẫm thượng triều, quần thần đều nhất trí đồng ý giảng hoà để giữ mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước.
Hoàng Hoa ta rất vui mừng vì được đón tiếp Tiết độ sứ đây.
Nàng vẫn luôn giữ nụ cười nửa hoà khí, nửa bỡn cợt đó ở trên môi làm Lâm Kỳ Minh cực kỳ phẫn nộ.
Nói là đồng ý giảng hoà mà năm lần bảy lượt hắn đến Di Hòa điện xin gặp đều không tiếp.
Chỉ là một nữ nhân mà dám coi mình là trời, thật qua ngông cuồng.
Từ đầu đến cuối Hoạ Y đều không nhắc đến chuyện liên hôn, Lâm Kỳ Minh sốt ruột lên tiếng.
- Hoàng thượng, chuyện liên hôn giữa hai nước người suy nghĩ đến đâu rồi.
Hoạ Y giả vờ nhíu mắt, hàng mi cong dài khẽ chạm khoé mắt nàng.
- Chuyện liên hôn không phải trẫm đã nói rõ rồi sau.
Nữ nhân của Hoàng Hoa quốc có phẩm giá của riêng mình, hơn nữa nàng ấy là tứ công chúa không thể cúi đầu làm thiếp, Hôn nhân chính trị sẽ không bao giờ có hạnh phúc.
Cái gì là hạnh phúc? Cái gì không thể cúi đầu? Lâm Kỳ Minh đều không nghe vừa tai.
Hắn trợn con mắt trắng dã nhìn Hoạ Y, giọng nói đã trở nên dữ tợn.
- Hoàng thượng, ngài đây là đang không tôn trọng Quang Dao của chúng tôi, đổi một một mối liên hôn để lấy lại yên bình ngài không muốn.
Hoàng Hoa quốc nhỏ hơn Quang Dao gấp mấy lần, ngài dám coi thường Hoàng thái tử, mối giao hoà này có nên giữ nữa hay không?
Lâm Kỳ Minh tức giận đến mức không giữ nổi mình.
Nữ vương gì chứ? Còn thua hàng thịt cá ở bên ngoài, nói ra câu nào là đâm chém câu đó, lại còn dám xem thường hắn, xem thường Quang Dao.
Sở Tiêu nghe những lời bất nhã của Lâm Kỳ Minh liền lên giọng.
- Tiết độ sứ, người dám đứng trên đất Hoàng Hoa buông lời cợt nhã với Hoàng thượng?
Lâm Kỳ Minh nhe hàm răng trắng muốt ra cười thật to một trận, hắn mất bình tĩnh rồi.
Cợt nhã, đối với một nữ tử có lòng dạ hiểm ác kia thì nói như thế vẫn chưa đủ.
Hắn còn định buông lời nói tiếp.
- Tiết độ sứ, lời trẫm nói nghe cũng đã nghe rõ rồi vậy khanh lui trước đi đừng đứng đây sằng bậy, niệm tình hai nước mới thiết lập mối giao hoà trẫm không chấp, hãy nhớ con mắt bên phải của khanh vì đâu mà ra nông nổi đó.
Hoạ Y chậm rãi cười nói, mất kiểm soát đi, làm loạn đi để kẻ đứng sau lưng ngươi phải ra mặt.
Lâm Kỳ Minh đứng hình nhìn Hoạ Y không rời mắt.
Ả đàn bà này thật đê tiện, con mắt này là do chính tay ả móc ra lúc cả hai đoàn quân đánh giáp lá cà.
Ả ta một người một ngựa giao tranh với chủ soái, nhân lúc hắn lơ là đã dùng kiếm chọc thủng mắt hắn.
Nỗi hận này chưa trả đã đến nỗi nhục khác chất chồng, nếu không trả thù thì mới đợi đến bao giờ nữa.
Hắn không nói thêm tiếng nào, hất mạnh vạc áo rời khỏi Di Hoà điện.
Hoạ Y hừ lạnh, vốn dĩ trước đó đã coi thường nàng thì thì cớ gì nàng phải nhượng bộ.
Chỉ trong nay mai thôi bọn chúng sẽ gấp gáp trả thù mà làm lớn chuyện.
Lữ Vỹ Kỳ nhìn rõ những hỉ nộ từ nàng, nàng bây giờ và nàng ở trong vòng tay hắn hoàn toàn khác xa nhau nhưng đều rất kinh diễm.
Lâm Kỳ Minh tánh tình nóng nảy vẫn không thay đổi gì.
Xưa kia phụ hoàng đuổi hắn ra khỏi cung, cũng chính Lâm Kỳ Minh bỏ hắn ngoài cổng thành nhổ một bãi nước bọt rồi đóng cổng lại.
Giờ không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
****************
Trương Tử Văn vẫn chưa biết việc thư mình gửi đi vẫn chưa tới nơi.
Hắn đến chỗ cũ tìm Lữ Vỹ Kỳ.
Lữ Vỹ Kỳ vừa ra khỏi Di Hoà điện đã thấy Trương Tử Văn núp gần hòn non bộ.
Sau lần bị đấm đó, nhị huynh không đến tìm hắn nữa, bây giờ Lâm Kỳ Minh đến lại tới đây tìm hắn, bảo đảm lại lôi kéo hắn hợp sức.
Lữ Vỹ Kỳ sợ bị phát hiện nên nhanh chóng tiến lại gần.
Trương Tử Văn móc trong tay áo ra một bức thư rồi đưa cho hắn.
Lữ Vỹ Kỳ khó hiểu nhưng vẫn nhận lấy, lúc mở ra đọc, thấy từng nét chữ của phụ hoàng khiến hắn rưng rưng, đã lâu lắm rồi hắn mới thấy lại nét chữ này.
Nhưng nội dung trong đó lại không khiến hắn cảm động.
Trong thư viết, chỉ cần hắn lừa được Hoạ Y, làm nàng vui thú trăng hoa mà bỏ bê triều chính giống Hoàng Khang Dụ, giúp nhị huynh mở rộng lãnh thổ đất nước thì sẽ được phục hồi tước vị thái tử.
Không một từ nào hỏi thăm hắn, chỉ nghĩ đến chuyện đánh chiếm Hoàng Hoa.
Lữ Vỹ Kỳ trả lại lá thư cho Trương Tử Văn rồi định bước đi.
Thư cũng đã đọc rồi lại còn cứng đầu đến vậy Trương Tử Văn khó chịu hỏi.
- Tam đệ muốn kháng chỉ?
Lữ Vỹ Kỳ không trả lời, hắn xoay người định đi lần nữa thì Trương Tử Văn đã chuẩn bị cho hắn một nắm đấm.
Nhưng rất may Lữ Vỹ Kỳ tránh kịp, hắn giữ chặt tay Trương Tử Văn rồi kiên quyết nói.
- Từ lâu đệ đã không còn là người của Quang Dao quốc rồi, đệ không muốn liên quan đến cuộc chiến vô nghĩa này, huynh cũng nên từ bỏ đi,