Hàn Nhược Vũ hít một hơi nói cho xong chuyện.
- Chuyện của Y Nguyệt đã lan truyền khắp hoàng cung rồi, bây giờ không giải quyết chẳng lẽ đợi cái bụng to tướng ra để thiên hạ chê cười mới chịu sao.
Hoạ Y bị một lời của bà ta làm chấn động, nàng nhíu mày liễu nghi ngờ hỏi.
- Cái bụng gì ở đây?
Hàn Nhược Vũ còn không thèm trả lời nhưng thấy khí lạnh nàng tỏa ra cũng phải rén, y theo lời Y Cơ bà ta thản nhiên nói.
- Thì là có thai, Y Nguyệt có thai hơn hai tháng rồi.
- Sằng bậy, sự việc mới xảy ra có ba ngày làm sao lại có thai đến hai tháng.
Hoạ Y trừng mắt lớn tiếng làm một người chuyên đi ức hiếp người khác như bà ta cũng phải giật mình, bà nghĩ chuyện Y Cơ nói là đúng nên nghiễm nhiên không thay đổi sắc mặt.
Hoạ Y cho gọi Y Nguyệt đến để hỏi rõ, còn cho gọi thêm Lữ Vỹ Kỳ để đối chất.
Nàng biết đây có thể là một màn kịch để ép nàng ban hôn, làm rõ việc này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Y Nguyệt nhưng từ giây phút muội ấy nghe theo lời dụ dỗ của Hàn Nhược Vũ và Y Cơ muội ấy đã phụ sự yêu thương của nàng rồi.
Y Nguyệt đã chuẩn bị sẵn thái y bên cạnh mình, tay nàng run lên từng chập.
Nàng sợ mọi chuyện bại lộ sẽ không còn dám nhìn mặt ai nhưng Hoàng tỷ thương nàng nhất, có lẽ sẽ bỏ qua cho nàng lần này.
Y Nguyệt vào trong hành lễ trước Hàn Nhược Vũ và Hoạ Y.
Nàng lén lút nhìn khuôn mặt giận dữ của Hoàng tỷ mà lòng rét run, mọi sự chuẩn bị đều sắp bị phá vỡ.
Bỗng phía sau Lữ Vỹ Kỳ cũng xuất hiện, trái tim nàng muốn vỡ tung vì hồi hộp.
Nàng đã làm tới mức này rồi, chỉ mong chàng phối hợp để hoàn thành giấc mộng của ta.
- Quỳ xuống.
Giọng nói của Hoạ Y trở nên cực kì cứng rắn, nàng nhìn nam thanh nữ tú ở phía dưới mà giận đến run người, một người nàng yêu và một người nàng dành tất cả để bảo vệ.
- Trẫm nghe Hoàng thái hậu nói tứ muội có thai rồi.
Lữ Vỹ Kỳ thất kinh nhìn sang Y Nguyệt, làm sao có thể, hắn nào đã đụng tới nàng ta.
Nếu nàng ta thật sự có thai không phải là nỗi oan này cả đời cũng không thể rửa sạch sao.
Hắn ngước nhìn Hoạ Y lắc đầu nhưng trong mắt nàng hiện giờ chỉ có mỗi Y Nguyệt.
Y Nguyệt sợ đến rơi nước mắt lã chã, nàng vội vàng lấy tay lau nghẹn ngào nói.
- Hoàng tỷ là muội hư hỏng…
- Có hay không?
Hoạ Y lên giọng quát, tất cả mọi người đều giật mình.
Nàng yêu thương cưng chiều Y Nguyệt thế nào cả hoàng cung ai cũng rõ, lần đầu tiên thấy nàng lại mất bình tĩnh đến vậy.
Y Nguyệt biết Hoàng tỷ tức giận lắm rồi nhưng hiện tại nàng không thể quay đầu nữa, nàng cắn răng cúi đầu thật sâu gật đầu.
Lữ Vỹ Kỳ hốt hoảng vội vàng lên tiếng.
- Hoàng thượng, nô tài không liên quan đến việc này.
Nô tài và tứ công chúa không hề xảy ra chuyện nam nữ, làm sao tứ công chúa có thai được.
Y Nguyệt nghe những lời chối bỏ của Lữ Vỹ Kỳ thì đau lòng khôn xiết, chàng ấy lại sẽ coi thường nàng.
Nàng khóc lóc dữ dội, tiếng nấc ngày một to.
Hoạ Y cực kỳ thất vọng, nàng dựa lưng vào ghế lấy tay xoa đầu, cho gọi thái y đến kiểm chứng.
Thái y do Y Nguyệt dẫn theo nhanh chóng cúi đầu đi vào nhưng ông ta còn chưa bước được nữa đường thì Sở Tiêu đã dẫn Hàn thái y đi vào.
Y Nguyệt sợ đến xanh mặt, nàng ngồi bệt xuống sàn lắc đầu từ chối.
- Không, muội không chịu kiểm tra, muội đúng là có thai với huynh ấy, không cần kiểm tra.
Hàn Nhược Vũ càng xem kịch càng thấy hay, cái gì mà lúc nói có thai, lúc kiểm chứng lại sợ sệt từ chối.
Mấy vụ việc này bà ta rõ hơn ai hết, trong có bụng nhỏ kia chỉ toàn ruột với ruột chẳng có thêm cái gì.
Bà chán nản muốn rời khỏi ngay lập tức.
Hàn thái y nhanh chóng vào bắt mạch cho Y Nguyệt, nàng vùng vẫy không chịu hợp tác nhưng y thuật Hàn thái y cao thâm nhìn qua cũng biết không thể nào tứ công chúa mang thai hai tháng được.
- Bẩm Hoàng thượng, huyệt mạch tứ công chúa hoàn toàn bình thường, không hề mang thai.
Y Nguyệt không biết phải giấu mặt vào đâu nữa, nàng thấy tủi nhục vô hạn nằm tại chỗ khóc nấc lên.
- Hoàng thái hậu khoan hãy vội đi, nhi thần đã từng nói chuyện này nếu lan truyền tràn lan sẽ không để yên cho Tân Vĩnh cung, đại công chúa bỏ qua lời ta mà xúi giục Y Nguyệt làm đều sằng bậy, Hoàng thái hậu còn góp vui chung.
Nếu như Người thấy việc này thú vị hơn việc điều hành hậu cung, thì giao nhiệm vụ này lại cho một Thái phi khác làm sẽ tốt hơn.
Hàn Nhược Vũ nhăn mặt định hơn thua nhưng nghĩ lại lần này Y Cơ hại bà mất mặt nên bà không thèm chấp liền ngoảnh mặt đi thẳng.
Lần đầu tiên bà phải chịu thua như vậy.
Lữ Vỹ Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần này chuyện đã không đi quá xa.
Hắn nhìn nàng mong đợi, đợi nàng nhìn ra hắn bị oan mà tha thứ cho hắn.
Hoạ Y bỏ hắn qua một bên, bỏ qua sự giận dữ vừa rồi đỡ Y Nguyệt đứng dậy nhẹ giọng hỏi.
- Ta hỏi muội lần cuối, muội còn giấu Hoàng tỷ chuyện gì nữa không?
Nàng cho Y Nguyệt một cơ hội cuối cùng, chỉ cần muội ấy nhận sai nàng sẽ bỏ qua hết lỗi lầm không truy cứu nhưng Y Nguyệt đã lỡ dong buồm ra khơi rồi, muốn quay đầu không còn kịp nữa.
Hôm nay nàng phải gã cho Lữ Vỹ Kỳ, mặc kệ chàng ấy có yêu nàng hay không.
- Đúng, muội không có thai nhưng muội và huynh ấy qua lại với nhau là có thật, hôm nay không có thai thì sau này sẽ có.
Hoàng tỷ, xin tỷ ban hôn cho bọn muội có được không.
Y Nguyệt ôm lấy chân của Hoạ Y một mực cầu xin, chỉ cần hôm