Y Nguyệt đi rồi chỉ còn lại Hoạ Y, nàng rồi thụp xuống ghế ôm đầu khổ sở, nếu không phải vì chữ tình kia thì tỷ muội nàng đâu lâm vào cảnh kẻ thắng người thua thế này.
Người bước đi cay đắng nếm vị mặn của lệ tuôn, người ở lại cũng có vui vẻ gì mà cười cợt.
Hoạ Y hít sâu một hơi cố trấn tỉnh bản thân mình, nàng không phải chỉ có chuyện này mà đau đáu.
Nàng còn cả đoàn quân phía trước đang chờ ngày gióng trống ra trận, thân là Nữ vương lụy vì tình thì có còn xứng đáng để thiên hạ cúi đầu nữa hay không.
Nàng đang miên man trong những suy nghĩ mờ mịt, thì một bàn tay nhẹ gỡ hai tay nàng xuống rồi xoa lấy thái dương cho nàng.
Không cần quay lại nàng cũng biết đó là ai, chỉ mới có mấy ngày thôi mà cứ ngỡ đã mấy mùa hoa đào rụng không có được cảm giác thư thái này.
Nàng biết nàng bất công với hắn nhưng mà nàng có còn cách nào khác nữa đâu, Hoạ Y nghiêng đầu sang một bên, né tránh sự ôn nhu từ hắn.
Lữ Vỹ Kỳ biết nàng còn khó xử, hắn quỳ một chân xuống cạnh nàng, hai bàn tay nắm chặt lấy tay nàng đặt ở đùi nhỏ kia.
- Nàng còn giận ta sao?
Hoạ Y không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng có lý do gì để giận, thậm chí nàng còn hổ thẹn với hắn.
Rõ ràng biết hắn vô tội nàng lại không minh oan cho hắn, có lúc còn muốn đẩy hắn ra xa khỏi mình.
Y Nguyệt không phải là một kẻ thất bại, ít ra muội ấy còn dám đấu tranh cho tình cảm của mình.
Còn nàng, nàng mới đúng là kẻ thua cuộc.
Lữ Vỹ Kỳ không nghe được câu trả lời nào từ nàng, tưởng mọi chuyện sáng tỏa nàng sẽ trở lại như lúc trước, nào ngờ nàng lại lảng tránh hắn hơn.
- Nàng biết ta vô tội mà đúng không, tại sao lại không nhìn ta lấy một lần?
Hoạ Y làm sao có thể mặn nồng với Lữ Vỹ Kỳ, khi mà Y Nguyệt vừa đau đớn rời khỏi đây.
Dù gì nàng cũng là một Hoàng tỷ khiến muội muội của mình đau khổ thì bản thân cũng thấy có lỗi.
Hiểu lầm được gỡ bỏ rồi, cớ sao bức tường ngăn cách giữa nàng và hắn vẫn chưa được phá vỡ? Cảnh Nghi cung hôm nay buồn rười rượi, màn đêm cũng đã buông xuống ngoài kia nhưng Hoạ Y vẫn không biết mở lời với Lữ Vỹ Kỳ như thế nào.
Lữ Vỹ Kỳ hôm nay đặc biệt tới Thái y viện xin một nắm hoa diên vĩ chà vào quần áo để đi gặp nàng.
Hôm nay nàng không nói gì cũng được, chỉ cần không hiểu lầm nữa là tốt rồi.
Hắn biết nàng còn nhiều việc phải làm nên đứng lên nói.
- Nếu nàng đến Di Hòa điện thì cho ta ở bên cạnh có được không?
Hoạ Y không trả lời nhưng nàng khẽ gật đầu, đâu cần phải nói lời hoa mỹ chỉ cần như vậy thôi Lữ Vỹ Kỳ đã sung sướng đến phát điên rồi.
Hắn chưa từng trách nàng không tin tưởng hắn, chưa từng trách nàng tại sao lại chọn Y Nguyệt trước tiên.
Vì hắn biết nàng phải chịu sự phán xét từ bao nhiêu ánh mắt, hắn ở cạnh gây rắc rối cho nàng mới trở nên như vậy.
Cả hai di chuyển đến Di Hòa điện, một lúc sau Bạch Đông Quân cưỡi ngựa về trong đêm bẩm báo.
- Bẩm Hoàng thượng, cơ mật của chúng ta ở bên kia biên giới gửi thư về, Quang Dao quốc đang cho quân kéo đến trại tập trung sát biên giới của chúng ta, ước chừng khoảng mười lăm ngày nữa sẽ tập hợp đầy đủ quân.
Quang Dao quốc đã rục rịch chuẩn bị rồi, vậy ngày lên đường cũng đã sắp đến, khi tập hợp đủ quân họ vẫn sẽ còn chờ lệnh, như vậy đủ để Hoạ Y có thời gian bày binh bố trận.
- Tình hình Trương Tử Văn lúc này như thế nào?
Bạch Đông Quân nhìn Lữ Vỹ Kỳ ở phía sau chần chừ không trả lời, được sự cho phép của Hoạ Y, y mới tiếp tục bẩm báo.
- Hiện giờ hắn vẫn chưa có động tĩnh nào đáng kể, ngày đêm vẫn rèn quân ở doanh trại, Trương thái úy vẫn lui tới thường xuyên nên có lẽ hắn khó bề hành sự.
Một người lắm kế đa mưu như Trương Tử Văn thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị trước, nàng dặn dò Bạch Đông Quân phân bổ cấm vệ ở bìa rừng sát biên giới, để hạn chế liên lạc giữa Trương Tử Văn và đồng bọn.
Đồng thời bí mật đưa từng tóp nhỏ quân ra căn cứ đã dựng sẵn, để tránh bức dây động rừng, đánh động đến địch.
Lữ Vỹ Kỳ nhìn nàng thao thao bất tuyệt bàn chiến lược giao đấu với Quang Dao.
Nàng luôn nhấn mạnh cái tên Trương Tử Văn, có lẽ nàng đã biết Nhị huynh là gián điệp, vậy tại sao nàng không vạch trần sớm, như vậy sẽ đỡ xảy ra chiến loạn nhưng rồi hắn nhớ ra huynh ấy còn là đại phò mã của Hoàng Hoa quốc, nghĩa tử của Thái úy đương triều Trương Kiến Quốc.
Vậy là ngày này cũng sắp tới, nàng tin tưởng hắn cho hắn đứng nghe nàng bàn chuyện hệ trọng, mà nàng lại không biết rằng kẻ thù của mình đang đứng sau lưng.
Lữ Vỹ Kỳ âu sầu không dám đối mặt với nàng, mỗi khắc nhìn nàng đều cảm thấy có lỗi.
Khuya nay không nhìn thấy trăng đâu, đoạn đường về lại Cảnh Nghi cung thêm vắng lặng, gió thổi xào xạc khiến tâm hai kẻ suy tư càng thêm muộn