Tử Vong Kính Vạn Hoa

Tai Nạn Bất Ngờ


trước sau

Bạn gái chết hiển nhiên đã gây ra đả kích nghiêm trọng đối với Ngô Kỳ.

Lâm Thu Thạch sợ anh ta xảy ra chuyện, liền thường xuyên liên lạc với anh ta, nhưng Ngô Kỳ đối với liên lạc của Lâm Thu Thạch lại thể hiện mười phần thất thần. Hiển nhiên là anh ta đặt toàn thân tâm trên người bạn gái đã chết, bộ dáng một ngày so với một ngày càng tiều tụy, thậm chí lúc cách mấy ngày Lâm Thu Thạch đi thăm anh ta, đều bị bộ dáng của anh ta làm cho hoảng sợ.

"Cậu không sao chứ? Ngô Kỳ?" Lâm Thu Thạch lo lắng dò hỏi anh ta.

Ngô Kỳ ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm di động trong tay mình, thờ ơ với câu hỏi của Lâm Thu Thạch, sau một lúc lâu mới chậm rãi lắc lắc đầu.

Lâm Thu Thạch nói: "Ngô Kỳ......" Hắn cũng không biết nên an ủi bạn tốt mất đi người thương này như thế nào.

Năm đó Lâm Thu Thạch lẻ loi một mình đi vào thành phố này, gần như là xa rời quê hương. Tính tình hắn đạm mạc, bên cạnh cũng không có bạn bè đặc biệt gì, ngoại trừ Ngô Kỳ. Lâm Thu Thạch vẫn nhớ rõ lúc ấy mình phát sốt nằm ở nhà đến hôn mê bất tỉnh, vẫn là Ngô Kỳ phát hiện hắn không đi làm, tự mình tìm tới cửa đưa hắn đi bệnh viện.

Những điểm này từng chút tích lại, Lâm Thu Thạch đều ghi tạc trong lòng, quan hệ với Ngô Kỳ cũng càng ngày càng tốt. Nhưng lại không nghĩ rằng, Ngô Kỳ thế nhưng lại gặp chuyện như vậy.

Nguyễn Nam Chúc bên kia cũng đang tiếp tục điều tra, phạm vi điều tra chủ yếu là ở bệnh viện. Trong tình huống bình thường, người có thể biết bản thân sắp chết đều sẽ có triệu chứng nghiêm trọng, mà người có triệu chứng nghiêm trọng như vậy đột nhiên bình phục, thế nào cũng là một chuyện kỳ lạ.

Nhưng ngay khi Lâm Thu Thạch đang chờ đợi kết quả điều tra của Nguyễn Nam Chúc, hắn lại ở một buổi tối ngày nọ, nhận được điện thoại của Ngô Kỳ.

Giọng Ngô Kỳ trong điện thoại cực kỳ hưng phấn, anh ta nói: "Lâm Thu Thạch, tớ đã biết, tớ đã biết!"

Lâm Thu Thạch nghe thấy giọng hắn kinh ngạc, nói: "Ngô Kỳ, cậu biết cái gì?"

Ngô Kỳ nói: "Tớ biết tại sao cô ấy lại nhảy lầu —— là cửa, là cửa!" Dường như anh ta còn sợ Lâm Thu Thạch nghe không rõ, lặp lại vài lần, "Chỉ cần tớ sắp chết, là tớ có thể vào!"

Lông tơ sau lưng Lâm Thu Thạch lập tức dựng đứng, hắn đã hiểu ý của Ngô Kỳ, nói: "Ngô Kỳ, cậu bình tĩnh một chút!!!"

Nhưng mà đã quá muộn, Ngô Kỳ cúp điện thoại.

Khi Lâm Thu Thạch gọi lại, anh ta đã tắt máy.

Lúc ấy đã là rạng sáng, Lâm Thu Thạch vẫn đang mặc áo ngủ nằm trên giường, nhưng hắn lại không để ý được nhiều như vậy, từ trên giường bật dậy liền chạy ra bên ngoài. Còn thuận tiện gọi 110 báo nguy nói bạn của mình muốn tự sát.

Một giờ chạy xe, chưa bao giờ dài như vậy, chờ đến khi Lâm Thu Thạch tới được nhà Ngô Kỳ, cảnh sát đã tới trước rồi. Ngoài cửa còn có vài hàng xóm đang đứng xem náo nhiệt, tạp âm chói tai trên hành lang, Lâm Thu Thạch thở hổn hển chạy như điên tới.

Hắn thở hổn hển, không kịp nghỉ ngơi liền vọt vào nhà Ngô Kỳ, trông thấy hết thảy đang diễn ra.

Chỉ thấy phòng khách nhà Ngô Kỳ, khắp nơi đều là máu tươi, Ngô Kỳ dựa vào sô pha, không nhúc nhích. Lâm Thu Thạch nghe thấy có người đang gọi hắn, nhưng biểu tình hắn lại hoảng hốt, hắn đi tới trước mặt Ngô Kỳ, duỗi tay dò xét hô hấp của Ngô Kỳ.

Đã không còn, Ngô Kỳ đã chết.

Chuyện này làm cả người Lâm Thu Thạch lập tức trở nên mờ mịt, hắn thậm chí không biết bản thân nên làm ra phản ứng dạng gì. Đây là lần thứ hai Lâm Thu Thạch chứng kiến người bên cạnh tử vong, lần đầu tiên là Lê Đông Nguyên, quan hệ của hắn với Lê Đông Nguyên không thân như vậy, cho nên cũng không quá xúc động, lúc này lại là Ngô Kỳ, là bạn tốt mà hắn chơi thân nhiều năm. Hơn nữa, dường như không phải anh ta chết ở trong cửa, mà là ngu xuẩn muốn dùng cách tự sát để tiến vào.

Lâm Thu Thạch chậm rãi lui về phía sau vài bước, cảm giác đầu mình choáng váng một trận.

"Xin hỏi cậu là ai?" Có tiếng người truyền vào tai hắn, có vẻ là cảnh sát tới nơi này trước đang đề ra nghi vấn gì với hắn.

"Tôi là người báo nguy." Lâm Thu Thạch cũng nghe thấy giọng của mình, nhưng thanh âm này lại như cách hắn rất xa, xa tới hắn không thể xác định có phải từ miệng mình nói ra hay không, "Tôi là bạn của cậu ấy......"

Lúc sau hiện trường bị phong tỏa, cảnh sát bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của người tử vong.

Ngô Kỳ chết do cắt cổ tay, lúc gọi điện thoại cho Lâm Thu Thạch, anh ta cũng đã sắp chết. Cắt cổ tay là cách chết rất đau đớn, cần phải cắt cực kỳ sâu, thậm chí thời điểm máu đông lại còn phải rạch thêm một hai đường lên cổ tay mình.

Lâm Thu Thạch không biết mình đứng ở ngoài phòng bao lâu, dù sao sau đó Nguyễn Nam Chúc cũng tới.

Hắn lại gần ấn lên vai Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch quay đầu, trông thấy khuôn mặt xinh đẹp kia của hắn.

"Anh không sao chứ, Lâm Thu Thạch." Trong giọng nói của Nguyễn Nam Chúc mang theo chút lo lắng.

"Không có việc gì, tôi không sao." Lâm Thu Thạch lắc đầu, "Tôi không nghĩ tới, vậy mà cậu ấy sẽ thật sự làm như vậy."

Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa lưng Lâm Thu Thạch, muốn an ủi hắn một chút.

Lâm Thu Thạch cúi đầu, cười khổ: "Muốn hút thuốc."

Nguyễn Nam Chúc trầm mặc một lát, lấy một viên kẹo từ trong túi, bóc vỏ nhét vào miệng Lâm Thu Thạch: "Ăn kẹo đi, chung quy tốt hơn so với hút thuốc."

Vị trái cây ngọt ngào tan ra trong miệng Lâm Thu Thạch, hắn thở một hơi thật dài, nói: "Tôi cảm thấy, là có người hại Ngô Kỳ." Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Ngô Kỳ, Ngô Kỳ tuyệt đối không phải là người tự sát tùy tiện.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Chúng ta sẽ biết."

Lâm Thu Thạch đưa tay lau lau khóe mắt. Nếu nói bạn gái của Ngô Kỳ chết, chỉ là làm hắn sinh ra ác cảm đối với những người đó, Ngô Kỳ tự sát như vậy, khiến cho ác cảm trong lòng hắn biến thành phẫn nộ khó có thể miêu tả.

Hôm đó, Lâm Thu Thạch trở về thì đã khuya, sau khi trở về nằm ở trên giường cũng lăn qua lộn lại không ngủ được.

Cuối cùng bò dậy ngồi trước máy tính, mở máy tính lên. Bên trong diễn đàn có người gửi tin nhắn cho hắn, người gửi tin nhắn đúng là Cố Long Minh hắn từng dẫn qua một cửa.

Cố Long Minh nói: "Tiểu ca ca, muộn như vậy còn chưa ngủ nữa."

Lâm Thu Thạch thấy câu tiểu ca ca này, lập tức nhớ tới bộ dáng Cố Long Minh cơ bắp đầy người, hắn gửi lại một chuỗi dấu ba chấm qua.

Cố Long Minh nói: "Tiểu ca ca, sao anh lại không nói gì thế." Còn bỏ thêm ở phía sau một cái biểu cảm ngượng ngùng.

Lâm Thu Thạch: "Nói tiếng người."

Cố Long Minh: "Sao rồi đại huynh đệ, gặp phải chuyện gì rồi?"

Lâm Thu Thạch: "......" Phong cách này thấy không thích hợp như thế nào thì không thích hợp như thế ấy.

Cố Long Minh nói: "Miệng vết thương khôi phục thế nào rồi? Tôi bị nữ nhân kia chém một dao ở trong cửa, ra ngoài nằm khoảng hơn một tháng trong bệnh viện, mấy ngày hôm trước mới xuất viện đây."

Lâm Thu Thạch nói khôi phục cũng được. Số cửa hắn qua so với Cố Long Minh nhiều hơn một chút, cho nên năng lực khôi phục đương nhiên cũng càng mạnh, tuy rằng miệng vết thương hình như là nghiêm trọng hơn Cố Long Minh, nhưng rất nhanh đã xuất viện.

Cố Long Minh nói: "Khôi phục thì tốt, tôi rất là lo lắng cho anh."

Lâm Thu Thạch: "Có việc nói thẳng."

Cố Long Minh: "Chính là cái đó...... Cửa tiếp theo của tôi, còn có thể tìm anh không?"

Lâm Thu Thạch nhìn chữ Cố Long Minh gõ, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Đến lúc đó lại nói."

Lâm Thu Thạch không từ chối thẳng cũng đã rất tốt, Cố Long Minh rất khôi hài, lại kêu kêu quát quát nói một vài chuyện linh ta linh tinh, Lâm Thu Thạch cứ như vậy có một câu không một câu trò chuyện vớicậu ta, cho đến rạng sáng khoảng 6 giờ, Nguyễn Nam Chúc tới gõ cửa phòng hắn.

Nguyễn Nam Chúc mở cửa câu đầu tiên nói chính là: "Tra được."

Lâm Thu Thạch đứng bật dậy khỏi ghế: "Sao lại như vậy?"

Nguyễn Nam Chúc vẫy vẫy tay với Lâm Thu Thạch: "Lại đây."

Lâm Thu Thạch đi theo Nguyễn Nam Chúc cùng nhau vào phòng ngủ, mới phát hiện Nguyễn Nam Chúc vậy mà đã thâu được máy tính của Ngô Kỳ tới tay.

Nguyễn Nam Chúc chỉ vào màn hình máy tính của Ngô Kỳ nói: "Xem đi."

Lâm Thu Thạch cong lưng, trông thấy hình ảnh trên màn hình.

Hình ảnh kia Lâm Thu Thạch rất quen thuộc, là hình ảnh trên diễn đàn...... mà hắn vừa mới dùng. Nội dung tin nhắn là Ngô Kỳ nói chuyện phiếm với một người khác, người nọ nói cho Ngô Kỳ cách vào cửa, cuối cùng bỏ thêm một câu, người gần chết liền có thể vào cửa.

Ngô Kỳ nói: Thật vậy không???

Người nọ nói: Đương nhiên là thật, bạn gái cậu chính là bị người ta giết chết ở trong cửa.

Ngô Kỳ: Cảm ơn bạn, tôi đã biết, cảm ơn bạn.

Đây nếu là ở ngày thường, Ngô Kỳ không có khả năng sẽ tin người này, nhưng bạn gái chết hiển nhiên là đả kích quá lớn đối với anh ta, anh ta thế mà không hề nghi ngờ, cứ như vậy tin vào.

Lâm Thu Thạch nhìn lịch sử trò chuyện, tay rũ ở bên người nắm chặt, giọng hắn thấp thấp: "Tại sao bọn họ muốn làm như vậy......" Giết bạn gái Ngô Kỳ còn chưa đủ, tại sao còn phải động thủ với Ngô Kỳ?

Nguyễn Nam Chúc nói: "Mạng người ở trong tay bọn họ không đáng tiền." Hắn nói, "Lâm Thu Thạch, bình tĩnh một chút."

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái. Trên thực tế hắn rất bình tĩnh, hắn cảm thấy mình chưa từng bình tĩnh như vậy. Hắn nói: "Tôi phải biết rốt cuộc bọn họ là ai."

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu: "Nhanh, vẫn cần một ít thời gian." Tuy rằng người trong bệnh viện rất dễ tra, nhưng liên lạc với người trong bệnh viện cũng không phải chuyện dễ dàng làm được như vậy.

Nhưng Nguyễn Nam Chúc có cái lòng tin có thể tìm được này, chỉ cần cho hắn đủ nhiều thời gian.

Lâm Thu Thạch nhìn lịch sử trò chuyện, nói: "Máy tính này có thể cho tôi không?"

Nguyễn Nam Chúc: "Cầm đi đi."

Đây dù sao vẫn là di vật của bạn Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch cầm lấy máy tính, xoay người đi mất.

Nguyễn Nam Chúc nhìn bóng dáng Lâm Thu Thạch, trong ánh mắt toát ra một chút lo lắng. Lúc trước hắn đã cảm thấy Lâm Thu Thạch có chút khác biệt với nguời thường, hiển nhiên từ chuyện của Ngô Kỳ, loại khác biệt này liền hoàn toàn lộ ra.

Lâm Thu Thạch phẫn nộ, nhưng rồi lại bình tĩnh dọa người, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn đã khống chế được cảm xúc của mình. Công bằng mà nói, nếu Nguyễn Nam Chúc gặp chuyện như vậy, lại không nhất định làm tốt hơn so với Lâm Thu Thạch.

Vài ngày sau, Lâm Thu Thạch tham gia lễ tang của Ngô Kỳ.

Tang lễ rất bình thường, Lâm Thu Thạch thấy cha mẹ anh ta khóc tới ruột gan đứt từng khúc trong tang lễ. Trong lúc nhất thời hắn lại nghĩ tới cái chết của mình, nếu hắn đã chết, sẽ có người khóc như vậy không?

Nguyễn Nam Chúc tới cùng Lâm Thu Thạch, dường như hắn nhìn ra ý nghĩ của Lâm Thu Thạch, duỗi tay đè vai Lâm Thu Thạch lại, hắn nói: "Còn chúng tôi đây." Giọng hắn nhẹ nhàng, "Kể cả tôi không còn nữa, còn có Trình Thiên Lí, kể cả Trình Thiên Lí không còn nữa, còn có Trần Phi......"

"Luôn có người sẽ khóc vì anh." Nguyễn Nam Chúc nói như thế.

Vai Lâm Thu Thạch hơi nới lỏng, hắn nói: "Ừ."

Sau khi kết thúc tang lễ, Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc cùng nhau ra ngoài. Khi hai người đi tới cửa, bước chân Lâm Thu Thạch chợt dừng lại, hắn quay lại nhìn đám người, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn: "Làm sao vậy?"

Lâm Thu Thạch: "Vừa rồi có người cho tôi cảm giác cực kỳ quen thuộc......" Ánh mắt hắn băn khoăn trong đám người, "Dường như, đã gặp ở nơi nào."

Nguyễn Nam Chúc nhíu mày: "Là bạn của Ngô Kỳ?"

"Tới tham gia lễ tang, đương nhiên đều là bạn bè." Trong lúc nhất thời Lâm Thu Thạch có chút không nhớ nổi nơi phát ra loại cảm giác quen thuộc này, cho đến khi lên xe rồi, hắn mới bừng tỉnh, "Hình như tôi đã gặp người đó trong tiệc sinh nhật của bạn gái Ngô Kỳ, bọn tôi còn cùng nhau ăn cơm. Nhưng Ngô Kỳ nói riêng với tôi cậu ấy không thích người này." Bởi vì nam nhân này đã từng thân cận với bạn gái Ngô Kỳ.

Biểu tình Nguyễn Nam Chúc lập tức trở nên nghiêm túc: "Anh chắc chắn?"

"Chắc chắn." Lâm Thu Thạch nói, "Thật là như vậy."

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, ý bảo mình đã biết, nhìn bộ dáng vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Thu Thạch, hắn lại không nhịn được ngứa tay, duỗi tay liền nhéo vành tai Lâm Thu Thạch một
chút.

Lâm Thu Thạch bị niết không thể hiểu được, vành tai không tự chủ được giật giật, sau đó Nguyễn Nam Chúc nhìn không nhịn nổi, lại nhéo vài cái, cho đến khi vành tai bị niết đỏ hết lên, Lâm Thu Thạch bất đắc dĩ nói: "Nguyễn Nam Chúc, thói quen xấu gì vậy!" Hắn trốn mấy lần cũng không thể né tránh.

Nguyễn Nam Chúc lại đúng lý hợp tình: "Ai bảo tai anh đáng yêu như vậy."

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm thôi thôi, không cần mỗi lần đều so đo với người này.

Lâm Thu Thạch phát hiện, cũng cung cấp cho Nguyễn Nam Chúc ý nghĩ mới, tiến độ tra tìm cũng bắt đầu nhanh hơn.

Một buổi chiều nào đó ba ngày sau, Nguyễn Nam Chúc cầm một chồng tư liệu đi vào phòng Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch đang xem diễn đàn, hắn đặt tư liệu trước mặt Lâm Thu Thạch, nói: "Tìm được rồi."

Hô hấp Lâm Thu Thạch cứng lại, cầm lấy tư liệu nhanh chóng lật xem, ở trên đó hắn trông thấy một cái tên xa lạ: Thôi Học Nghĩa.

Trên đó viết về cuộc đời Thôi Học Nghĩa, trong đó quan trọng nhất, là hắn ta có ghi chép về đoạn thời gian khám bệnh.

Thôi Học Nghĩa bị ung thư phổi, lúc đi kiểm tra, bác sĩ nói tình huống cực kỳ không lạc quan, tế bào ung thư đã di căn, nhiều nhất chỉ còn ba tháng.

Mà mấy ngày gần đây, tình trạng thân thể của Thôi Học Nghĩa lại đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, thân thể như là được dùng thuốc trị trăm bệnh gì đó, ung thư phổi thời kì cuối liền biến thành thời kì đầu.

Việc này bản thân Lâm Thu Thạch cũng từng trải qua, hắn nhìn chằm chằm tư liệu, nói: "Hắn ta lừa Hà Sương Nhã?" Hà Sương Nhã là bạn gái Ngô Kỳ.

"Cũng không phải mỗi người đều có vận khí tốt như vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Có thể gặp được tổ chức thích hợp, có người có thể qua cửa thứ năm cửa thứ sáu vẫn còn mơ màng hồ đồ, không rõ lắm quy tắc trong cửa, thậm chí không biết diễn đàn tồn tại."

Sở dĩ Lâm Thu Thạch có thể thích ứng với cửa nhanh như vậy, là bởi vì có người dẫn đường như Nguyễn Nam Chúc. Gặp được Nguyễn Nam Chúc là may mắn của Lâm Thu Thạch, nhưng Hà Sương Nhã, hiển nhiên vận khí lại không tốt như vậy.

"Hà Sương Nhã có thể nói ra như vậy, có nghĩa ít nhất cô ta biết mình bị cướp cửa." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng Thôi Học Nghĩa hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến."

Nguyễn Nam Chúc tiếp tục nói: "Chúng ta có thể tổng hợp lại suy đoán, hắn ta lừa Hà Sương Nhã. Người bình thường khi biết trong cửa không thể giết người, đều sẽ mất đi một ít cảnh giác với đồng loại, có lẽ Thôi Học Nghĩa chính là lợi dụng loại tâm lý này của Hà Sương Nhã......"

Lâm Thu Thạch nói: "Sau đó hắn ta lại liên lạc với Ngô Kỳ?"

Nguyễn Nam Chúc: "Giết bạn gái người ta, chung quy tương đối chột dạ, chi bằng nhổ cỏ tận gốc." Hắn cười cười trào phúng, "Xem ra Thôi Học Nghĩa này, cũng là loại người hung ác tàn nhẫn."

Ngón tay Lâm Thu Thạch đè lên tấm ảnh chụp mặt Thôi Học Nghĩa, đôi mắt gần như muốn nhìn chằm chằm ra một cái lỗ ở trên đó, hắn nói: "Có biện pháp gì không......"

Tuy rằng Lâm Thu Thạch không nói nữa, Nguyễn Nam Chúc cũng đã hiểu ý Lâm Thu Thạch, hắn nói: "Đương nhiên là có." Hắn chỉ vào máy tính Lâm Thu Thạch mở ra, "Cái diễn đàn này chính là đại bản doanh của người bên trong cánh cửa, tổ chức của Thôi Học Nghĩa cần có người mới, thì sẽ tìm kiếm mục tiêu trên diễn đàn, chúng ta ôm cây đợi thỏ là được."

Lâm Thu Thạch thở ra một hơi, nói: "Được."

Bởi vì chuyện của Ngô Kỳ, không khí trong biệt thự mấy ngày nay đều rất nặng nề, mấy hôm sau Lâm Thu Thạch liền thấy Trác Phi Tuyền đang cãi nhau với Trình Thiên Lí.

Trác Phi Tuyền chính là La Thiên Sơn mang theo em gái trong cửa thứ chín của Trình Nhất Tạ, sắc mặt anh ta đen sì, trừng Trình Thiên Lí nói: "Tôi đang hỏi chuyện cậu đấy, sao cậu không nói lời nào!"

Trình Thiên Lí nói: "Nói cái gì?" Tay cậu ta còn đang vuốt Bánh Gối, nơi nào có tâm tình đi quan tâm Trác Phi Tuyền nói gì.

Trác Phi Tuyền: "Khách hàng của tôi có phải do cậu cướp hay không! Rốt cuộc cậu muốn thế nào!"

Trình Thiên Lí: "Tôi đã nói với anh rồi, tôi không phải Trình Nhất Tạ, tôi là Trình Thiên Lí!"

Trác Phi Tuyền: "Đừng con mẹ nó giả vờ, cậu rõ ràng chính là Trình Nhất Tạ!"

Trình Thiên Lí: "......" Làm sao lại tới nữa, đã thật lâu cậu ta không bị người khác nhận sai mình với anh trai.

Lâm Thu Thạch ở bên cạnh nhìn cảm thấy thật sự là buồn cười, hắn xa xa nói: "Đó thật là Trình Thiên Lí."

Trác Phi Tuyền nghe vậy nghi ngờ nhìn hắn một cái, hiển nhiên vẫn là có chút không tin.

"Thật mà, cậu ấy là Trình Thiên Lí." Lâm Thu Thạch nói, "Trình Nhất Tạ sáng sớm đã đi ra ngoài, hiện tại vẫn chưa trở về."

Trác Phi Tuyền nói: "Vãi chưởng, vậy mà cậu ta nói chờ tôi trong biệt thự, con rùa rụt cổ này!"

Lâm Thu Thạch: "Hai người họ thật ra khác nhau rất lớn, anh thật sự không nhận ra?"

Trác Phi Tuyền nói thầm: "Rõ ràng là rất giống nhau."

Lâm Thu Thạch không nhịn được mà bật cười, Trình Thiên Lí ở bên cạnh phẫn nộ đánh nhẹ vào cái mông phì của Corgi nhà hắn, Bánh Gối oan ức quay đầu nhìn Trình Thiên Lí một cái, có vẻ muốn nói cậu đánh tôi làm gì vậy, đánh đau tôi rồi này.

Dù sao sau khi Trác Phi Tuyền bị Trình Nhất Tạ đào ra thân phận, đã bị Trình Nhất Tạ hố rất nhiều lần, thậm chí còn có đoạn thời gian thành khách quen của biệt thự. Cuối cùng Nguyễn Nam Chúc đều không nhìn nổi, uyển chuyển nói một chút với Trình Nhất Tạ, việc này mới được giảm bớt.

Nhưng hôm nay có vẻ tâm tình của Trình Nhất Tạ không tốt lắm, Trác Phi Tuyền vì thế lại bị Trình Nhất Tạ hố một lần.

Trác Phi Tuyền đi rồi, Trình Thiên Lí lẩm bẩm nói tại sao anh trai hắn luôn muốn đi trêu chọc Trác Phi Tuyền vậy, chẳng lẽ trên người Trác Phi Tuyền có chỗ gì đặc biệt à.

Lâm Thu Thạch nghe Trình Thiên Lí nói, lại là nhớ tới vòng cổ có ảnh chụp của em gái trên cổ Trác Phi Tuyền, hắn nghĩ, từ trình độ nào đó mà nói, Trác Phi Tuyền thật sự là đặc thù.

Sau khi xác định kế hoạch với Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc bắt đầu câu cá trên diễn đàn.

Hắn đăng ký tài khoản, bắt đầu ngụy trang mình là người mới vừa vào cửa trên diễn đàn. Đương nhiên, ngụy trang người mới là một nghệ thuật, cũng không phải cứ lên nói mình là người mới liền xong việc. Phong cách tài khoản của Nguyễn Nam Chúc rất đơn giản, có đôi khi sẽ đăng bài dò hỏi một vài vấn đề tương đối đơn giản, giữa những hàng chữ với hành vi trúc trắc, đều đang thể hiện ra người đằng sau tài khoản cũng không phải tay già đời gì.

Lúc hắn làm những việc này, Lâm Thu Thạch ở ngay bên cạnh trông mong nhìn, nói: "Làm như vậy có tác dụng thật à?"

"Đương nhiên là có tác dụng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không thì Cố Long Minh làm thế nào lừa anh đi vào?"

Lâm Thu Thạch: "......" Hắn trầm mặc một lát, nghĩ thầm đây không phải bởi vì mình đơn giản à.

"Nếu bọn họ chú ý tới tôi, khẳng định sẽ tra." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng không sao cả, đằng sau tài khoản này tôi đã sắp xếp thân phận chân thật, nếu thật sự muốn tra, cũng không có ảnh hưởng quá lớn."

"Đến lúc đó chúng ta làm thế nào lừa được bọn họ vào cửa?" Lâm Thu Thạch hỏi. Hắn với Nguyễn Nam Chúc đều là cửa cao cấp, vừa vào cửa liền bại lộ.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Không cần lừa bọn họ, đến lúc đó chúng ta vào chắc chắn là cửa của bọn họ."

Lâm Thu Thạch bừng tỉnh, cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, muốn làm người mới cắn câu, vậy chắc chắn là có tay già đời hứa hẹn dẫn qua cửa, càng có lực hấp dẫn hơn là có tay già đời dẫn đi nhảy cóc qua cửa, giống như Hạ tỷ trong cửa lấy người làm gương vậy. Người mới gần như tất cả đều là bị lừa vào.

Nguyễn Nam Chúc như một thợ săn lão luyện, đang chờ đợi con mồi cắn câu, hắn không vội không run, bày ra món ngon mê người, rất nhanh đã hấp dẫn lực chú ý của người có ý nào đó.

Lâm Thu Thạch xem thế là đủ rồi, nói: "Nguyễn Nam Chúc, nếu cậu đi làm lừa đảo online, vậy tuyệt đối có thể làm giàu."

Nguyễn Nam Chúc đáp câu: "Tôi không làm lừa đảo online không phải cũng làm giàu à."

Lâm Thu Thạch nói: "Bọn họ không hề nghi ngờ cậu?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Nghi ngờ thì chắc chắn sẽ nghi ngờ, những nghi ngờ xong thì vẫn phải cắn câu." Hắn nhàn nhạt nói, "Không vội, từ từ tới đi."

Lâm Thu Thạch quả thực cực kỳ bội phục hắn.

Cứ như vậy chậm rãi trò chuyện, đám người kia có vẻ sau khi điều tra xong thân phận thực sự của Nguyễn Nam Chúc, yên tâm với hắn, bắt đầu lộ ra một ít tin tức. Tỷ như bọn họ có thể mang theo Nguyễn Nam Chúc qua cửa, chỉ cần qua cánh cửa kia, là có thể nhảy qua vài cánh cửa nguy hiểm.

Biểu hiện mới đầu của Nguyễn Nam Chúc rất chần chừ, đây là phản ứng bình thường, bởi vì bình thường không ai có thể dễ dàng tin tưởng bạn trên mạng như vậy.

Cho đến khi người ở đầu bên kia nói ra rất nhiều ví dụ mà mình đã dẫn qua cửa, còn ngỏ ý hẹn Nguyễn Nam Chúc ra gặp mặt.

Trong tư liệu của Nguyễn Nam Chúc, hắn là một nhân viên văn phòng đi làm ở công ty, cả ngày thận trọng, vâng vâng dạ dạ, là một người rất không có cảm giác tồn tại.

Người như vậy, là mục tiêu tốt nhất của tổ chức kia.

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, nói: "Nhìn cậu thế nào cũng không giống nhân viên văn phòng không có cảm giác tồn tại mà." Dung mạo Nguyễn Nam Chúc diễm lệ, đến nơi nào cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Ai biết Nguyễn Nam Chúc lại lộ ra một nụ cười khó hiểu với Lâm Thu Thạch, sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Lâm Thu Thạch, giọng giả của anh luyện thế nào rồi?"

Lâm Thu Thạch: "......" Đột nhiên hắn có loại cảm giác cực kỳ không ổn.

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi cân nhắc cẩn thận tôi sửa đổi đoạn cuối cùng, xoá đoạn Lâm Thu Thạch khăng khăng muốn báo thù, lại để cho nội dung cốt truyện càng thêm hợp lý, thù nhất định là phải báo, nhưng còn cần một chất xúc tác quan trọng......Đó chính là cái chết của Ngô Kỳ, não của mọi người hoạt động quá đáng sợ rồi!

<Đây là lảm nhảm của editor ai đọc thì chính là yêu tôi rồi> Chúc các bạn năm mới vui vẻ.

Truyện convert hay : Người Đàn Bà Đanh Đá Đương Gia: Sủng Thê Cuồng Ma Trong Núi Hán

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện