Không có khả năng luyện giọng giả, đời này đều không thể luyện giọng giả, phái nữ cũng sẽ không làm, chính là chỉ có kiên trì bộ dáng bản thân là phái nam mới có thể sống sót.
Bởi vì Nguyễn Nam Chúc hỏi vấn đề này, Lâm Thu Thạch nơm nớp lo sợ vài ngày, sợ hắn đột nhiên hẹn mình đi dạo khu mua sắm, lại mua về hai bộ váy gì đó.
Nhưng cũng may chuyện Lâm Thu Thạch lo lắng nhất vẫn là không xảy ra, một buổi chiều ngày nọ, sau khi Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài trở về, nói với Lâm Thu Thạch: "Đã gặp mặt bọn họ, thời gian vào cửa cũng đã nói xong." Khi Nguyễn Nam Chúc nói lời này đang mặc váy dài, trên mặt là lớp trang điểm đơn giản. Chỉ là lớp trang điểm này không làm bộ dáng hắn càng thêm xuất sắc, ngược lại cố tình làm nhạt những chỗ xinh đẹp của hắn, làm hắn nhìn qua cực kỳ bình thường. Nói thật, Lâm Thu Thạch không thể không bội phục kỹ thuật hoá trang của Nguyễn Nam Chúc, dáng vẻ này của hắn đặt ở trong đám người, ngoại trừ chiều cao đặc biệt kia thì căn bản không dễ để ý.
Mà vì để che dấu chiều cao, Nguyễn Nam Chúc còn cố ý làm một bộ tư thế khom lưng, làm cả người thoạt nhìn tràn ngập một loại vâng vâng dạ dạ, toát ra khí vị ẩm ướt giống như nấm mọc góc tường.
Đương nhiên, loại khí vị này khi trở lại biệt thự lập tức thay đổi, Lâm Thu Thạch thấy hắn từ bên ngoài tiến vào, hơi mất kiên nhẫn gỡ tóc giả trên đầu xuống, tùy tay ném qua một bên, nói: "Đến lúc đó anh cũng đi."
Lâm Thu Thạch: "Tôi cũng đi?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ừ, cửa bọn họ vào hẳn là không có manh mối, cho nên sẽ có chút phiền toái." Hắn nói, "Anh đi với tôi."
Tuy rằng Lâm Thu Thạch rất muốn tự mình báo thù cho Ngô Kỳ, nhưng vẫn là có điều lo lắng: "Bọn họ có thể nghi ngờ hay không......"
Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Chỉ cần vào cửa, bọn họ muốn nghi thế nào thì nghi." Nghi ngờ thì lại như thế nào, cũng không thể từ trong cửa chạy ra ngoài.
Lâm Thu Thạch: "Cũng đúng." Hắn rối rắm một lát, nhỏ giọng nói, "Vậy tôi...... Không cần mặc đồ nữ đúng không?"
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày nhìn hắn: "Rốt cuộc anh có ý kiến gì với đồ nữ?"
Lâm Thu Thạch: "Tôi còn không phải không học được giọng giả sao, nếu mặc đồ nữ lại phải giả người câm à."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy, nói thẳng: "Cô bé câm không phải rất đáng yêu sao."
Lâm Thu Thạch: "......" Thẩm mỹ của cậu có phải có vấn đề gì hay không.
Nhưng cuối cùng Nguyễn Nam Chúc vẫn không tiếp tục miễn cưỡng Lâm Thu Thạch, đồng ý chuyện hắn không mặc đồ nữ. Thời gian vào cửa là một tháng sau, dựa theo suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, bọn họ vào cánh cửa này, đại khái là cửa của Thôi Học Nghĩa. Bởi vì từ biểu hiện của bạn gái Ngô Kỳ xem ra, khẳng định cô ta không thể nào là tay già đời, sẽ không vào những cửa ở mãi phía sau. Mà thời gian vào cửa ở những cánh cửa giai đoạn đầu đều cách nhau tương đối gần, một tháng sau vừa lúc phù hợp thời gian cửa thứ ba mở, hơn nữa bên kia còn tỏ vẻ thời gian vào cửa không quá cụ thể, việc này hoàn toàn tương ứng với suy đoán của Nguyễn Nam Chúc.
Trước khi đi cùng những người đó, Lâm Thu Thạch cũng cố ý thay đổi dung mạo, lần này vẫn là Nguyễn Nam Chúc động tay, dùng tới một vài công cụ hoá trang đặc hiệu tương đối chuyên nghiệp, khiến Lâm Thu Thạch hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Lâm Thu Thạch nhìn bản thân trong gương, phát ngốc nói: "Nam Chúc cậu cũng quá lợi hại đi."
Ngữ khí Nguyễn Nam Chúc không mặn không nhạt: "Muốn sống sót, chung quy vẫn nên cần nhiều nỗ lực một chút."
Trưa hôm đó, hai người tới chỗ hẹn.
Giống với suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, quả nhiên hắn gặp được Thôi Học Nghĩa trong nhóm người này.
Thôi Học Nghĩa nhìn thấy hắn ngây ra một lúc, ngay sau đó nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc, nói: "Tiếu Tiểu Vũ, cô sao lại thế này, tại sao lại dẫn người tới đây?" —— Nguyễn Nam Chúc nói cho bọn họ tên giả là Tiếu Tiểu Vũ.
Nguyễn Nam Chúc ngập ngừng nói: "Tôi, một mình tôi rất sợ, anh ấy là bạn trai tôi......" Hắn nói lời này, thật cẩn thận xem xét Thôi Học Nghĩa, một bộ dáng dễ bắt nạt, "Nếu mọi người không đồng ý, tôi bảo anh ấy quay về là được."
Thôi Học Nghĩa đang muốn nói chuyện, nữ nhân bên cạnh lại giữ vai của hắn ta, cười nói: "Thôi, cùng nhau vào cũng được, nhưng bên trong cực kỳ nguy hiểm, nếu thêm một người, chúng tôi không thể bảo đảm anh ta an toàn đâu, cái này cô nghĩ kỹ rồi sao?"
Lâm Thu Thạch nắm chặt tay Nguyễn Nam Chúc, ngữ khí kiên định nói tiếp: "Mọi người không cần lo lắng cho tôi, tôi muốn bảo vệ Tiểu Vũ."
"Vậy được rồi." Nữ nhân nói, "Nếu hai người nghĩ kỹ rồi, chúng tôi sẽ không ngăn cản." Cô ta cười vươn tay với Lâm Thu Thạch, nói, "Tôi tên Lâm Tinh Bình, rất vui được biết hai người." Thái độ của cô ta tự nhiên hào phóng, một bộ dáng nhiệt tình, nếu không phải Lâm Thu Thạch biết bọn họ đã làm gì, chỉ sợ thật đúng là sẽ tin.
"Vâng, vâng, cảm ơn chị." Nguyễn Nam Chúc nhanh chóng nói lời cảm ơn.
Trước khi tới, Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc đã thảo luận qua chuyện này, về bọn Thôi Học Nghĩa có đồng ý cùng Lâm Thu Thạch vào cửa hay không. Dựa theo phân tích của Nguyễn Nam Chúc, hẳn là bọn họ sẽ rất không muốn để những người khác biết chuyện này, bởi vì dù sao ngoài cửa cũng là xã hội pháp trị, giết người thực sự là chuyện phiền toái. Cho nên sau khi nhìn thấy Lâm Thu Thạch - người bạn trai biết tình huống này, ngược lại sẽ nghĩ dứt khoát xử lý hắn ở trong cửa.
Nhưng kể cả cuối cùng bọn họ có không đồng ý cũng không sao, một mình Nguyễn Nam Chúc đoán chừng cũng có thể xử lý sạch sẽ bọn họ.
Bên Thôi Học Nghĩa tổng cộng có ba người, hai nam một nữ, người nam còn lại gọi là Cổ Nguyên Tư, hẳn chính là chủ thuê của cánh cửa lần này.
Cảm xúc của Cổ Nguyên Tư lúc bọn họ nói chuyện có vẻ vẫn luôn rất nôn nóng, thậm chí ánh mắt đều đang mơ hồ, không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nhìn ở trong mắt, chỉ coi như cái gì cũng chưa phát hiện.
Thời gian kế tiếp, bọn họ đều ở chung với nhau.
Lâm Tinh Bình bắt đầu cố ý vô tình tìm hiểu tin tức của Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc, tuy rằng vấn đề đặt ra đều tương đối uyển chuyển, nhưng vẫn rất dễ dàng nhận thấy được.
Vấn đề Lâm Thu Thạch có thể đáp thì đáp, không thể đáp thì tùy tiện lừa gạt đi.
Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn ngồi bên cạnh hắn, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Thu Thạch, một bộ em rất yêu anh rất yêu bộ dáng của anh.
Thôi Học Nghĩa nhìn thấy hình thức hai người ở chung, trong mắt toát ra một chút ghê tởm, hiển nhiên là cảm thấy hai người dính lấy nhau này làm người khác không khoẻ.
À, quên chưa nói, Lâm Thu Thạch thay đổi bộ dáng xong thật là rất khó nhìn, dùng lời Trình Thiên Lí nói chính là nhìn bộ dáng của hắn căn bản ăn không ngon, ngay cả Trình Thiên Lí đều ăn không ngon, thì đó nghĩa là xấu.
Mỗi người ôm các loại tâm tư, lẳng lặng chờ đợi cửa đến.
Buổi tối khoảng 10 giờ, Lâm Thu Thạch đột nhiên có loại cảm giác, biểu cảm của những người khác hơi thay đổi, Lâm Tinh Bình đứng lên nói: "Tới."
Cô ta đi tới cửa, kéo cửa phòng ra, chỉ thấy hành lang bên ngoài khách sạn, biến thành mười hai cánh cửa sắt đen nhánh.
Hai cửa trong đó bị dán giấy niêm phong, lần này bọn họ cần vào, là cánh cửa thứ ba.
"Đi thôi." Lâm Tinh Bình nhìn bọn họ ở phía sau.
Nguyễn Nam Chúc với Lâm Thu Thạch đứng lên, Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, đáng thương cực kỳ nói: "Anh yêu, em rất sợ hãi."
Lâm Thu Thạch phối hợp diễn kịch với hắn: "Đừng sợ đừng sợ, có anh đây."
"Đi thôi." Thôi Học Nghĩa nói, "Có chúng tôi ở đây, mọi người sẽ không xảy ra chuyện." Thời điểm hắn ta nói lời này nhìn thoáng qua Cổ Nguyên Tư.
Cổ Nguyên Tư miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
Với tư cách là chủ thuê, đây là lần đầu tiên Cổ Nguyên Tư đi vào, lúc nhìn thấy cửa sắt cả người đều run bần bật, tuy rằng đã cố gắng che dấu, nhưng lại có chút lộ liễu.
Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc chỉ coi như không nhìn thấy.
Lâm Tinh Bình đi trước, duỗi tay kéo cửa sắt.
Lâm Thu Thạch đi vào trong cửa, cảm giác hình ảnh vặn vẹo một chút, ngay sau đó liền cảm thấy cảnh tượng xung quanh xuất hiện thay đổi.
Hắn đứng trên một con đường nhỏ bằng đá, xung quanh đầy rẫy những ngôi nhà thấp bé tràn ngập phong vị. Trời đang đổ mưa to, nước mưa xôn xao cọ rửa trên mái hiên, trên mặt đất, cũng may lúc này Lâm Thu Thạch đứng ở dưới mái hiên, không thì chỉ sợ toàn thân đều sẽ bị xối.
Nhà ở xung quanh đều đóng cửa, Lâm Thu Thạch tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã trông thấy một cánh cửa chính đang mở.
Hắn đi vào bên trong, trông thấy có mấy người đứng đợi trên hành lang.
Bởi vì lúc trước đã nhớ kỹ trang phục của những người khác, cho nên rất nhanh hắn liền phát hiện thân ảnh Nguyễn Nam Chúc ở trong góc.
Thân thể Nguyễn Nam Chúc trong cửa thoạt nhìn hơi gầy yếu. Bởi vì kỳ thật vết thương bên trong cánh cửa thứ chín lần trước của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, biểu hiện khi bị thương chưa lành ở bên trong cánh cửa cực kỳ rõ ràng —— Nguyễn Nam Chúc thoạt nhìn cực kỳ gầy yếu.
Hắn mặc một chiếc váy nhạt màu, ngồi ở trong một góc, như là một đóa bồ công anh tùy thời sẽ bị gió thổi tán.
Lâm Thu Thạch đi tới trước mặt hắn, nói: "Tôi là Dư Lâm Lâm."
"Tôi tên Chúc Manh." Nguyễn Nam Chúc nói, "Xin chào."
"Xin chào." Lâm Thu Thạch đứng bên cạnh hắn, nói, "Cô vào cửa lần thứ mấy vậy?"
"Tôi là lần thứ hai." Nguyễn Nam Chúc đang nói chuyện với hắn, liền có hai người từ ngoài cửa đi vào, nhìn từ quần áo, đúng là Lâm Tinh Bình với Thôi Học Nghĩa ngoài cửa. Hai người họ vào cửa cũng trông thấy Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc, liền ra vẻ lơ đãng đi tới bên này.
Đương nhiên bọn họ không dám biểu hiện quá rõ ràng, đi tới chỗ cách bọn họ có chút xa thì dừng bước chân.
Lâm Thu Thạch thấy thế, liền bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một cái viện tràn ngập phong cách Nhật Bản, bên cạnh là tường vây cao lớn, trong viện trồng một cây hoa anh đào thật lớn. Hoa anh đào hẳn là đang trong mùa nở rộ, nhưng bởi vì cơn mưa to tầm tã này, hoa anh đào đều rụng xuống, hỗn độn phân tán trên bùn đất màu đen.
Chuông gió trên hành lang bị gió thổi qua đinh linh linh rung động, nhưng tiếng chuông lại bị tiếng mưa rơi bao trùm.
Cánh cửa này, là cửa không có manh mối thứ hai mà Lâm Thu Thạch qua, trên thực tế từ ý nghĩa chân thật mà nói thì là cửa đầu tiên, bởi vì lúc ấy còn có Nguyễn Nam Chúc có manh mối ở bên cạnh hắn.
"Sợ không?" Nguyễn Nam Chúc đột nhiên tiến đến bên tai Lâm Thu Thạch nói nhỏ.
Lâm Thu Thạch nhìn hắn một cái, lắc đầu.
"Tôi biết anh sẽ không sợ." Nguyễn Nam Chúc thấp thấp thở dài, "Nói thật, vẫn còn hơi nhớ mong bộ dáng non nớt của anh ở cửa thứ nhất đấy."
Khi đó ít nhất Lâm Thu Thạch sẽ lộ ra biểu tình hoảng sợ, làm gì giống hiện tại sóng táp không kinh như vậy.
Hai người đang kề tai nói nhỏ, ngoài cửa lại truyền đến tiếng kêu hoảng sợ, có một nam nhân lảo đảo từ cửa tiến vào, hét lên: "Nơi này là chỗ nào vậy hả? Nơi này là chỗ nào vậy, các người là người nào!!"
Nói thật, đã có một khoảng thời gian Lâm Thu Thạch chưa được thấy người mới trong cửa.
Người nọ đang khóc lóc, Lâm Tinh Bình chợt tiến lên nói: "Người anh em, cảm xúc của cậu không cần quá kích động, nơi này là thế giới bên trong cánh cửa."
"Thế giới bên trong cánh cửa? Cái gì là thế giới bên trong cánh cửa?" Vẻ mặt nam nhân mờ mịt.
"Người sắp chết thì sẽ tiến vào bên trong cánh cửa." Lâm Tinh Bình mỉm cười nói, "Đây là cửa ban sự sống mới cho chúng ta."
Vẻ mặt nam nhân mờ mịt, lại hỏi một vài vấn đề bên trong cánh cửa.
Mà Lâm Tinh Bình, đều rất kiên nhẫn giải đáp từng thứ.
Nhìn hai người đối thoại, không hiểu sao Lâm Thu Thạch lại nhớ tới tình hình lần đầu tiên hắn vào cửa.
Lúc ấy hình như cũng có một người gọi là Hùng Tất giúp hắn giải đáp nghi vấn như vậy, thái độ cực kỳ tốt, thậm chí sẵn sàng chia sẻ manh mối quan trọng với hắn, nhưng thái độ của Nguyễn Nam Chúc đối
với người nọ lại vẫn rất kỳ quái, hiện tại nghĩ đến, hình ảnh trước mắt thực sự làm người cảm thấy có chút quen thuộc.
Nhưng rốt cuộc Hùng Tất có phải người tốt hay không, Nguyễn Nam Chúc cũng chưa bao giờ nói qua với hắn.
Người vào cửa lần đầu tiên, đương nhiên đều sẽ sợ hãi, lúc này cung cấp một vài thiện ý, rất dễ dàng đạt được lòng tin của người mới.
Những người khác sẽ cảm thấy lòng tin của người mới không quan trọng, dù sao mọi người ra đến ngoài cửa liền không quen biết, nhưng bọn Lâm Tinh Bình lại không giống vậy, bọn họ cần, chính là người mới vào hoang mang rối loạn, cái gì cũng không biết như vậy.
Mưa vẫn đang tiếp tục rơi, người trong viện lục tục đến đông đủ.
Một ông lão mặc kimono xuất hiện ở ngoài viện, ông ta cầm một chiếc ô, đi tới giữa sân.
Tiếng mọi người thảo luận yên tĩnh lại, nhìn về phía lão nhân kia.
Lão nhân mở miệng nói: "Hoan nghênh mọi người tới nơi này du lịch." Giọng ông ta rất nhẹ, tràn ngập một loại cảm giác suy yếu, nhưng vậy mà lại không hề bị trận mưa to tầm tã này át mất.
"Cái viện này, chính là địa phương mọi người cư trú, trấn trên còn có phong cảnh khác, mọi người đều có thể đi nhìn xem." Tốc độ nói của ông lão rất chậm, "Nhưng nơi này thường xuyên có mưa, cho nên ra cửa...... Nhất định phải mang ô. Trước khi vào nhà, nhớ phải làm sạch thân thể, không thì, sẽ sinh bệnh."
Lâm Thu Thạch nhớ thật kỹ mỗi một câu ông lão nói.
Trên thực tế, NPC thứ nhất bọn họ gặp được sau mỗi lần vào cửa, thông thường manh mối đưa cho bọn họ đều là quan trọng nhất. Ông lão nói xong những lời này, liền bắt đầu sắp xếp phòng.
Người vào cửa lần này tổng cộng có mười bốn người, hai người trong đó là người mới, một người tương đối bình tĩnh, một người cảm xúc gần như suy sụp, người cảm xúc suy sụp kia chính là người bị Lâm Tinh Bình mượn sức, tên gọi là Uông Vinh Hoa.
Vốn dĩ sau khi hắn vào cửa đã muốn bật khóc, nhưng duới sự an ủi của Lâm Tinh Bình, tâm trạng của hắn miễn cưỡng ổn định, đương nhiên, đồng thời cũng sinh ra lòng tín nhiệm sâu sắc với Lâm Tinh Bình.
"Thế đã tin?" Nguyễn Nam Chúc mười phần khinh thường với người nọ.
Lâm Thu Thạch nói: "Làm sao giải thích nổi, dù sao thì ai cũng đều có tình tiết chim non."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy nhìn Lâm Thu Thạch xem xét: "Vậy tại sao anh không có?"
Lâm Thu Thạch: "......" Từ từ, tại sao lại vòng tới hắn rồi.
Nguyễn Nam Chúc: "Là do tôi không đủ tốt?"
Lâm Thu Thạch chỉ có thể căng da đầu giải thích: "Thật ra là tôi có......"
Nguyễn Nam Chúc nghi ngờ: "Thật sự có?"
Lâm Thu Thạch: "Thật sự thật sự." Hắn nhanh chóng dời đề tài, "Phải chia phòng."
Phòng ở đây là hai người một gian, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đương nhiên là ở cùng nhau, Lâm Tinh Bình với Cổ Nguyên Tư một gian, Thôi Học Nghĩa ở với cái người mới bị Lâm Tinh Bình nhìn trúng.
Những người khác cũng sôi nổi từng người ghép đội, dự tính mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
Thời điểm bọn họ tới nơi này, sắc trời còn tính là sớm, nhưng trì hoãn một lát như vậy, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm. Hơn nữa bên ngoài đang mưa, cho nên rất nhanh liền mù mịt tới duỗi tay sắp không thấy năm ngón.
Lâm Thu Thạch vào phòng bật đèn lên.
Ánh đèn trong phòng cực kỳ ảm đạm, chỉ có thể miễn cưỡng có tác dụng chiếu sáng.
Giường ngủ là tấm tatami rất bình thường, Lâm Thu Thạch rửa mặt xong, liền nằm lên, tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, ồn ào tới đau đầu.
Nguyễn Nam Chúc nằm bên cạnh Lâm Thu Thạch, cơ thể của hắn sau khi vào cửa cứ như là bị thu nhỏ, một cục nho nhỏ cuộn trên tatami, nhìn qua không hiểu vì sao khiến người trìu mến.
Hắn ở dạng này với Nguyễn Nam Chúc mặt lãnh đạm tự lập ngoài cửa quả thực như là hai người khác nhau, Lâm Thu Thạch nghiêng đầu nhìn hắn một hồi lâu.
Nguyễn Nam Chúc chú ý tới ánh mắt Lâm Thu Thạch, nói: "Thích nhìn tôi thế à?"
Đột nhiên Lâm Thu Thạch nhớ tới câu nói của Cố Long Minh cùng qua một cửa với hắn, hắn chớp chớp mắt nói: "Trước kia có phải chất lượng giấc ngủ của cậu không tốt hay không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy." Hắn rất thản nhiên thừa nhận chuyện này, "Tôi ở trong cửa cơ bản là không ngủ được."
Lâm Thu Thạch: "...... Tôi cho rằng chỉ có mình tôi không ngủ được."
Nguyễn Nam Chúc: "Ngày thường lúc anh ngủ với tôi không phải chất lượng giấc ngủ khá tốt sao?"
Lâm Thu Thạch lâm vào trầm mặc.
Nguyễn Nam Chúc đứng lên, đẩy tấm tatami của mình qua bên cạnh Lâm Thu Thạch, nói: "Cho nên ngủ cùng nhau nhỉ."
Lâm Thu Thạch ngầm đồng ý.
Bên ngoài đang mưa, Nguyễn Nam Chúc dựa vào vai Lâm Thu Thạch, hô hấp dần đều đều.
Lâm Thu Thạch trong mông lung cũng nhắm mắt.
Tiếng hạt mưa nện trên mặt đất, ồn ào làm đầu người đau, thính lực Lâm Thu Thạch nhạy bén, vẫn luôn không thể ngủ quá sâu, thời điểm hắn mơ mơ màng màng, lại nghe thấy ở bên ngoài phòng, truyền đến tiếng trẻ con hát đồng ca.
Mới đầu thanh âm này rất nhỏ, bị tiếng mưa rơi che giấu, nhưng dần dần, tiếng đồng ca càng lúc càng lớn, Lâm Thu Thạch lập tức tỉnh lại.
Hắn nghe rõ câu từ trong bài đồng ca: Luỹ trúc, luỹ trúc, chú chim ở trong lồng, không có lúc nào muốn thoát ra, ngay ở ban đêm trước khi sáng trời kia, hạc và rùa ngã nhào, sau lưng đối mặt với ngươi là ai?
Ca dao một lần một lần lặp lại, giọng trẻ con thanh thúy vào lúc này lại có vẻ quỷ dị khác thường.
Lâm Thu Thạch đang tự hỏi có cần đánh thức Nguyễn Nam Chúc hay không, liền nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Nguyễn Nam Chúc: "Bên ngoài đang hát cái gì?" Hắn không có thính lực nhanh nhạy như Lâm Thu Thạch, chỉ có thể nghe thấy âm thanh như có như không bên trong mưa to tầm tã, nhưng nghe không rõ.
"Là một bài đồng dao." Lâm Thu Thạch nói, "Cần tôi hát cho cậu nghe không?"
"Đừng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn chưa biết đồng dao này có ích lợi gì, anh gõ vào di động đi."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, móc di động ra bắt đầu gõ chữ. Sau khi hắn gõ xong bài đồng dao, liền đưa cho Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc trông thấy chữ trên màn hình.
Sau khi hắn xem xong, đưa điện thoại cho Lâm Thu Thạch, nói: "Đây là một bài đồng dao Nhật Bản, rất nổi tiếng."
Lâm Thu Thạch tỏ vẻ mình chưa từng nghe qua.
"Bài đồng dao này thật ra là một trò chơi, lúc chơi, trẻ con sẽ quây thành một vòng tròn." Nguyễn Nam Chúc thấp giọng giải thích, "Có một đứa trẻ ngồi ở giữa vòng tròn sẽ giả làm quỷ, đứa trẻ làm quỷ sẽ phải bịt mắt lại, khi đồng dao kết thúc nếu có thể thành công chỉ ra thân phận của người đứng phía sau mình, như vậy người phía sau coi như con quỷ tiếp theo."
Lâm Thu Thạch: "...... Cho nên trẻ con bên ngoài đang chơi trò chơi này?" Tiếng mưa rơi bên ngoài lớn như vậy, hắn cũng không cảm thấy sẽ có đứa trẻ nào đêm hôm khuya khoắt chơi cái này ở trong mưa, hiển nhiên đây càng có thể là những thứ dơ bẩn nào đó.
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lần này chúng ta không có manh mối, mọi chuyện đều phải cẩn thận."
"Bọn họ thật sự không có manh mối?" Đối với điểm này, thật ra Lâm Thu Thạch có hơi nghi ngờ.
"Có lẽ có, nhưng tại sao phải nói manh mối cho người chết đây." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao bọn họ sẽ nghĩ mọi cách chơi chết chúng ta."
Lâm Thu Thạch hiểu rõ.
Đồng dao đại khái liên tục tới hơn nửa đêm, mới dần dần biến mất.
Mưa to xôn xao liên tục đến ngày hôm sau, tới khoảng rạng sáng thời tiết dần dần trong trẻo.
Lâm Thu Thạch bị mưa làm phiền cả đêm, rạng sáng liền mắt nhắm mắt mở, nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, Nguyễn Nam Chúc hỏi câu: "Ai đấy?"
"Là tôi." Giọng Lâm Tinh Bình truyền đến, "Mấy người còn chưa đứng dậy à?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Lâm tỷ à, tôi còn muốn ngủ tiếp một lát, mọi người đi ăn cơm trước đi."
Lâm Tinh Bình có vẻ có hơi không thể lý giải Nguyễn Nam Chúc, nói: "...... Mấy người ngủ ngon ở chỗ này?"
Nguyễn Nam Chúc nhéo giọng làm nũng: "Ngủ chung với anh yêu nhà tôi thì ngủ chỗ nào cũng ngon."
Lâm Tinh Bình: "......" Cô ta bị thồn một đống cẩu lương thì nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể nói vậy mấy người tới đây sớm một chút, liền xoay người rời đi.
Lâm Thu Thạch nghe giọng điệu của cô ta, mười phần thì có tám, chín phần dưới đáy lòng đã bắt đầu mắng Nguyễn Nam Chúc là đồ ngu xuẩn không có đầu óc.
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc nói: "Không đứng dậy thật à?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không phải anh không ngủ được à? Anh ngủ thêm một lát, tôi dậy trước."
Lâm Thu Thạch nói: "Không cần, tôi cũng không quá buồn ngủ." Hắn từ trên giường bò dậy, "Đi ăn bữa sáng trước đi."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Được thôi."
Hai người thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, mở cửa phòng ra hành lang.
Lúc Lâm Thu Thạch đi tới cửa, lại đột nhiên dừng bước chân, hướng ánh mắt nghi hoặc tới chỗ nào đó trên hành lang.
"Đó là cái gì? Chạng vạng ngày hôm qua có à?"
Nguyễn Nam Chúc theo ánh mắt Lâm Thu Thạch nhìn lại, trông thấy một con búp bê cầu nắng treo ở cuối hành lang, búp bê cầu nắng này cực kỳ lớn, khoảng chừng một quả bóng rổ, phía trên dùng bút màu đen vẽ hình ngũ quan người đơn giản.
Nguyễn Nam Chúc: "Không có, đêm qua không có." Hắn cực kỳ xác định.
Thật ra Lâm Thu Thạch cũng nhớ rõ là không có, nhưng hắn sợ mình nhớ lầm, cho nên để Nguyễn Nam Chúc xác nhận một chút, hiện tại Nguyễn Nam Chúc cũng nói không có, vậy đó chính là thật sự đã từng không có.
Hai người theo hành lang đi tới phía dưới búp bê cầu nắng, búp bê cầu nắng treo cũng không cao, Lâm Thu Thạch duỗi tay là có thể cầm lấy nó, hắn nói: "Có cần lấy xuống không?" Đồ vật ở nơi này hắn thật sự là không dám tùy tiện động vào.
"Để tôi đi." Nguyễn Nam Chúc hẳn là có át chủ bài của mình, cho nên duỗi tay ra, liền lấy búp bê cầu nắng kia xuống.
Nhưng búp bê cầu nắng vừa mới vào tay, vẻ mặt của hắn liền thay đổi, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, thấp giọng nói: "Bên trong...... Hình như bọc đầu người."
Truyện convert hay :
70 Chi Người Đàn Bà Đanh Đá Đương Gia