Nơi ngã rẽ không gian khá yên tĩnh vắng vẻ, ba người chúng tôi chỉ biết nhìn nhau, đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi bàn bạc bước tiếp theo.
Tôi tìm được trong chiếc túi sau lưng Xú Ngư nửa bao thuốc lá, rút ra hai điếu, hai đứa vừa phì phèo hút vừa ngẩn người ở đó.
Ba ngã rẽ này, nếu chỉ có một đường là lối thoát, hai ngả rẽ còn lại không chừng có thể lại có người giấy hoặc là đoàn xe tàu hỏa của u hồn gì đó cũng không chừng, mà cứ cho là không có nguy hiểm gì, chỉ cần trông thấy những thi thể như vừa xong cũng đủ bị dọa cho sống dở chết dở rồi.
Trong cuộc sống nhân sinh, bất cứ nơi nào và bất cứ khi nao cũng đều có thể phải đối mặt với những lựa chọn, có ai đó từng nói tính cách quyết định số phận, thật ra cái gọi là tính cách chính là thái độ của cá nhân đối với những sự lựa chọn, mà có một số lựa chọn lại không có kết quả chính xác.
01
Ba ngả đường chúng tôi đang phải đối mặt hiện giờ, có lẽ cũng chính là sự lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời của chúng tôi, nếu lựa chọn sai lầm thì sẽ không còn một cơ hội nào nữa.
Chân tôi mỗi lúc một đau đớn dữ dội, bắt đầu chẳng còn cảm giác gì nữa, xem ra giờ này vết thương đã ăn sâu vào tận xương tủy. Tôi thật sự muốn từ bỏ tất cả, nếu ba con đường này đều tiềm ẩn mối nguy hiểm khôn lường, thì thà rằng nằm ở đây chờ chết còn tốt hơn.
Song, cứ hễ nghĩ tới Đằng Minh Nguyệt thì cái suy nghĩ này của tôi lại bị gạt bỏ khỏi đầu ngay, tự nhủ với lòng mình : dù thế nào cũng phải chiến đấu tới giây phút cuối cùng.
Xú Ngư nói với tôi:
- Ông nội nó chứ, đằng trước có tới ba ngã rẽ, chúng ta lại có vừa đúng ba người, chắc không phải số phận đã định đoạt để ba chúng ta mỗi người đi một đường khác nhau đấy chứ?
Đằng Minh Nguyệt đương nhiên rất sợ phải đi một mình, bèn nói:
- Cái gì mà số phận định đoạt chứ? Quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay bản thân mỗi chúng ta. Dù thế nào chúng ta cũng phải đi cùng nhau, không ai được đi lẻ đâu.
Vậy là Xú Ngư bèn đưa ra một cách, vì tôi với Đằng Minh Nguyệt đều bị thương ở chân, đi lại nhiều cũng không tiện, thôi thì cứ tạm thời ở nguyên đây nghỉ ngơi, còn cậu ấy sẽ đi thăm dò từng ngã rẽ một xem tình tình thế nào.
Tôi thì kiên quyết không đồng ý để cậu ấy một mình mạo hiểm, nhưng bản tính Xú Ngu đã rất cố chấp, chúng tôi khuyên can kiểu gì cũng như nước đổ đầu vịt.
Tôi lại lo mắt cá chân của Đằng Minh Nguyệt đang sưng như vậy sẽ không thể nào đi được đoạn đường quá xa, nên mới phải bất đắc dĩ đáp ứng yêu cầu của Xú Ngư, còn dặn dò cậu ấy đi nhanh về sớm, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm gì thì phải mau chóng chạy về chỗ cũ.
Sau khi Xú Ngư đi khỏi, tôi ngồi dựa lưng vào bức tường bên đường nghỉ ngơi, vết thương ở chân cứ liên tiếp châm kích về đại não, lại thêm cơ thể mệt mỏi dã dời, đúng là chỉ muốn ngủ thiếp đi cho xong.
Nhưng mà nếu ngủ ở đây lại thật quá nguy hiểm, để giữ cho đầu óc tỉnh táo, tôi quyết định nói chuyện phiếm với Đằng Minh Nguyệt.
Tôi hỏi cô ấy:
- Cái chuyện đó ấy....em suy nghĩ thế nào ?
Đằng Minh Nguyệt đang ôm tâm sự, nghe tôi hỏi vậy thì lộ vẻ ngơ ngác :
- Ơ....tôi suy nghĩ cái gì cơ?
Tôi lại ra dấu cho cô ấy nhớ:
- Thì một triệu Yên Nhật ấy, em vẫn chưa trả lời anh
Đằng Minh Nguyệt gượng cười khổ sở:
- Anh đúng là còn tinh ranh hơn cả khỉ đột, mới đó mà đã biến thành Yên Nhật rồi. Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn lấy một người có thể ca hát thôi, anh cứ hát thử cho tôi nghe một bài trước đã, nếu đạt tiêu chuẩn