Trong bóng tối tờ mờ, đối phương không cất nửa lời, tuy không trông thấy đôi mắt của cô ta, nhưng tôi vẫn cảm giác được ánh mắt sắc lạnh oán hờn, chẳng khác nào hai lưỡi dao đang đâm vào lồng ngực tôi.
Thân thể tôi giống như bị nỗi bi thương nặng trịch ép đến khó thở, khiến toàn thân bất động.
Chỉ cần cô ta nhìn tôi như vậy thêm hai phút nữa thôi, thì tôi nhất định sẽ mất đi khả năng phản kháng. May thay khát vọng sinh tồn đã tạm thời ngăn chặn được sóng xung kích trong bóng tối.
Tôi hít sâu một hơi nhằm xua đuổi bóng tối trong tim, vội lần mò chiếc bật lửa để trong túi áo, tôi muốn có chút ánh sáng để xem xem đối phương rốt cuộc là ai và Đằng Minh Nguyệt đã đi đâu rồi?
Không ngờ, lửa vừa được bật lên thì ngay lập tức bị gió thổi tắt ngấm.
Tôi cứng đầu đánh lửa tiếp lần nữa, nhưng vẫn bị gió thổi tắt, da đầu tôi chợt tê dại, chiếc bật lửa Zippo đắt tiền lúc này lại chẳng hơn gì một que diêm nhỏ tí.
Sau nhiều lần đánh mà lửa vẫn chẳng lên.
"Đằng Minh Nguyệt" trong bóng tối, bất động nhìn tôi mà không hề có bất kỳ hành vi công kích gì cả, có lẽ cô ta đang muốn dọa tôi.
Nghĩ tới đây tôi thấy thật kinh khủng, trên đời này không có kiểu chết nào nhục nhã hơn là bị dọa chết.
Tôi đang đay nghiến nguyền rủa, bỗng có ánh đèn pin lóe sáng, tôi trông thấy rất rõ, đối diện với tôi, chỉ cách tôi trong gang tấc thôi, người đang đứng đó mặt đối mặt mình không phải là Đằng Minh Nguyệt, mà là một "cô gái".
Không phải, vốn dĩ không phải người, đúng ra đó là một bộ váy dài trắng như tuyết, tóc dài, khuôn mặt....không có, tay.... không có, chân....cũng không có, vì mặc đồ trắng, nên nói cách khác những bộ phận này....là màn sương khói dày đặc...
Đập vào mắt là chiếc khăn đỏ quấn quanh cổ cô gái, áo trắng muốt, tấm vải đỏ hơn máu, lại thêm mái tóc dài đen xì, ba màu rõ rệt, lại càng làm tăng thêm chất quỷ dị của bóng hình.
Tôi lại nghĩ tới hình ảnh mà Đằng Minh Nguyệt từng trông thấy, A Hào trông thấy ánh đèn của tàu hỏa, kết quả phải bỏ mạng vì nó. Đằng Minh Nguyệt trông thấy tấm vải đỏ và quan tài bằng đồng treo lơ lửng giữa không trung, liệu có phải trong lúc tôi ngủ quên cô ấy đã gặp phải bất trắc gì ?
Nhưng con mèo đen mà Xú Ngư nhìn thấy đó, tại sao cậu ấy có thể giết được con mèo mà bản thân lại không hề bị thương tích gì? Có lẽ nào những hình ảnh ấy không phải là điềm báo tử vong?
Tư duy trong đầu tôi bị rối thành một mớ hỗn độn mà quên đi sợ hãi, nhưng bỗng nhiên lại thấy mặt đất rung chuyển một trận dữ dội từ đằng xa truyền lại, hình như quái vật trong cái "Cửa" đó lại bắt đầu gầm rống, như thể nó muốn phá đổ bức tường thi thể người để xông ra ngoài.
Lúc này lại cảm thấy phần