Sáu giờ chiều nhập nhoạng tối hôm đó, sau khi đợi Vương Tuyết Phi ra khỏi nhà, tôi bèn tiến lại gần đứa bé thiểu năng đang chơi đùa giẫm đạp giết chết lũ kiến bò trên đất dưới lầu.
Đứa bé thấy tôi đi lại chơi cùng thì tỏ vẻ khoái chí, lau nước mũi nhìn tôi cười một cách khờ khạo.
Tôi thấy thời cơ đã chín muồi, bèn hỏi nó vu vơ:
- Chú là A Hoa, mọi người thường gọi chú là Lưu Đức Hoa, còn cháu tên gì?
Đứa bé đó không hay biết tôi đang nói dối, ngỡ rằng tên tôi đúng là Lưu Đức Hoa, song hình như nó cũng không biết Lưu Đức Hoa là ai, vội hít nước mũi vào trong, thưa:
- Tên cháu hình như là Bảo Thạch, mọi người đều gọi cháu là Bảo Thạch ngốc.
Nói được đôi ba câu chuyện thì thấy Bảo Thạch ngốc cũng khá biết nói chuyện, tôi cảm thấy thật ra đứa trẻ này không giống những người bị thiểu năng trí tuệ mất hết ý thức như tôi vẫn tưởng, chỉ là khờ khạo hơn những đứa bé khác cùng trang lứa một chút mà thôi. Trí lực của cậu bé chắc bằng với học sinh tiểu học lớp một lớp hai.
Tôi hỏi :
- Bảo Thạch, chú thấy cháu sống cùng với một chị gái xinh đẹp, chị ấy là thế nào với cháu?
Bảo Thạch ngốc chỉ cúi đầu giết kiến, giết chết mười mấy con mới như chợt nhớ ra phải trả lời câu hỏi của tôi:
- À à...đó là chị ba, cháu không có nhà, lang thang trên phố xin ăn, chị ba thấy cháu đáng thương nên mới mang cháu về nhà nuôi.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, Vương Tuyết Phi có vẻ ngoài lạnh lùng, thật không ngờ tâm địa lại tốt như thế, đúng là không thể qua tướng mạo mà đánh giá con người, chỉ có điều không biết tại sao cô ấy lại tự xưng là chị ba? Chỉ đứng hàng thứ ba thôi sao? Hay là còn có hàm ý nào khác?
Tôi gặng hỏi Bảo Thạch ngốc:
- Chị ba cháu có bạn trai không?
Bảo Thạch ngốc không hiểu "Bạn trai" nghĩa là gì, tôi đành phải cất công giải thích cho cậu bé một hồi lâu, nhưng nó vẫn chẳng hiểu gì hết.
Tôi lại hỏi tiếp:
- Chị ba mang cháu về nhà làm gì?
- Cho cháu ăn thức ăn ngon, tối về còn được ngủ trên giường ấm với chị ấy.
Bảo Thạch ngốc ghé miệng vào tai tôi thầm thì:
- Chị ba là thần tiên
Tuy tôi cảm thấy rất nực cười, nhưng bề ngoài vẫn cố ra vẻ thản nhiên, còn giả bộ rất tán đồng với những gì Bảo Thạch ngốc nói:
- Chị ba xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải là tiên nữ rồi.
Bảo Thạch ngốc thấy tôi tin lời nó, lộ vẻ vui sướng, vội tiếp lời:
- Chị ấy là thần tiên, sao lại không đẹp chứ, mỗi khi có trăng tỏ, chị ba lại lên tầng thượng cởi hết quần áo bay lên nhảy múa với ánh trăng nữa đó.
Nghe vậy da đầu tôi tê dại, nghĩ bụng: "Đứa trẻ ngốc này ăn nói hàm hồ quá, nhưng khờ khạo thì đâu biết nói dối. Rốt cuộc là nó ngốc thật hay chỉ giả ngốc? Tôi lăn lội trường đời bao nhiêu năm nay, nếu nó giả ngốc chẳng lẽ tôi lại không nhận ra".
Trong không gian mờ ảo, tôi thấy đôi mắt của Bảo Thạch ngốc không có chút thần sắc nào gọi là xảo trá, nhất định không phải là đang gạt người.
Bảo Thạch ngốc nhìn tôi im lặng, miệng lẩm bẩm:
- Chị ba dặn không được nói, mình lại quên mất, chị ba mà biết chuyện thế nào cũng châm kim vào người mình, đau quá đau quá...!
Nói xong nó sờ tay vào mông, như thể đang nhớ lại những lần châm cứu đau đớn trước đây.
Tôi nghe vậy bèn hỏi:
- Chị hai cũng biết châm cứu sao? Thế mà chú lại không biết chị ấy từng làm y tá.
Bảo Thạch ngốc như sợ Vương Tuyết Phi biết chuyện nên cứ lắc đầu nguây nguẩy.
Chuyện này