Lời nói của Bảo Thạch ngốc như tấm sương mù, tôi càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, chắc phải tận mắt chứng kiến mới có thể hiểu được.
Vào một ngày thứ tư, tôi tính lái xe tới khách sạn Hoàng Long – nơi Vương Tuyết Phi hay đến theo thường lệ trực sẵn ở đó, hy vọng sẽ chụp được vài tấm hình cô ta đi với tình nhân.
Lúc tôi đến khách sạn đã là bảy giờ tối, vẫn còn khá sớm, tôi đi dạo một vòng quanh đó, quy mô của khách sạn Hoàng Long tương đối lớn, một hàng xe Boulevard đang đỗ trước cửa lớn, tòa nhà mang phong cách kiến trúc của những năm sáu mươi, trải qua gió thổi mưa vần gần nửa thế kỷ, nó lại càng lộ ra vẻ cũ kỹ hoài niệm. Nhưng đồ trang trí ở mặt tiền lại rất khí phái sa hoa, dưới đất được trải bằng thảm đỏ cao cấp.
Đối diện với khách sạn là một tiệm ăn, tôi bước vào quán ăn một suất cơm, bà chủ của cửa tiệm hết sức nhiệt tình, đon đả mời khách cũng rất chu đáo, bình thường tôi hiếm khi ăn đồ ngọt, nhưng cảm thấy đồ ăn ở đây rất ngon miệng.
Ở quầy tiếp tân của khách sạn, nhân viên phục vụ hỏi tôi có phải muốn đặt phòng, tôi nói đến đây để tìm người, bèn hỏi Vương Tuyết Phi đăng ký ở phòng bao nhiêu, sau khi kiểm tra, nhân viên phục vụ trả lời, đó là phòng 311 trên tầng 3.
Tôi không dùng cầu thang máy, mà cất công quốc bộ lên tầng ba, ở hành lang dài ngun ngút có một phục vụ nam trẻ tuổi đang đứng đó, thấy tôi đi lại, bèn chủ động hỏi han:
- Thưa ngài, xin hỏi ngài ở phòng số mấy ạ?
Tôi nhìn cậu ta một cái, trước ngực trái của cậu ta có đeo tấm biển 311, tôi thầm nghĩ số hiệu này thật là thú vị, cũng trùng với số phòng mà Vương Tuyết Phi đặt. Tôi lấy ra thẻ cảnh sát giả, rồi nói:
- Tôi là công an, đang muốn điều tra chút việc, cậu đừng hỏi nhiều, cũng đứng nói nhiều, rõ chưa?
Nam nhân viên phục vụ không thèm để ý tới thẻ cảnh sát giả, chỉ chăm chăm nhìn tôi giống như đang nhìn vật gì đó rất lạ lẫm.
Tôi bị ánh mắt của cậu ta làm cho bực bội:
- Nhìn gì mà nhìn? Chưa từng trông thấy cảnh sát bao giờ hay sao? Cũng giống cậu có một mũi hai mắt.
Phục vụ nam lại nói:
- Em họ, sao em lại tới đây? Chú thím có khỏe không?
Tôi bị cậu ta làm cho hồ đồ, nghĩ bụng: "Họ hàng thân thích của tôi đâu có anh họ nào, hơn nữa cậu nhân viên phục vụ này cũng phải kém tuổi tôi nhiều, sao có thể là anh họ được, đúng thật là thấy người xa bắt quàng làm họ".
Nhân viên phục vụ 311 tiếp lời:
- Em họ à, sao em lại đến nơi này chơi bời hả? Mau đi đi, nơi này phức tạp lắm, không tốt đâu.
Tôi nghĩ có thể cậu ta nhận nhầm người, tiểu tử này đã nhận tôi làm em họ, thôi thì cứ lợi dùng cái sự nhẫm lần này để nghe ngóng chút tình hình của Vương Tuyết Phi cũng được.
- Anh họ, em muốn hỏi anh một chuyện, cô gái xinh đẹp ở phòng 311 anh đã gặp chưa? Có phải cô ấy thường qua đêm ở đây không, cô ấy thường tới đây cùng ai?
311 nói:
- Thấy rồi, cô ta thuê phòng dài hạn trong khách sạn này mà, hàng tuần đều tới đây ba ngày, hơn nữa lại thuê cố định phòng số 311. Cô ta là bạn gái em đấy à? Anh khuyên em tránh xa cô ta một chút, loại gái này em không nuôi