Đệ nhất chương
Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm
Hoa Khuynh.
Thật giống như tên của ngươi.
Quyền khuynh thiên hạ.
Mà ta chỉ có thể ẩn mình trong góc phòng tối tăm ngưỡng mộ ánh hào quang của ngươi.
Ta vẫn thường tự hỏi,
Ngươi đến tột cùng có từng yêu ta dù chỉ một chút hay không.
Cho dù chỉ là một chút.
Ta cũng cam tâm tình nguyện để cho ngươi xếp đặt.
***
“Ân… Nhanh một chút, ngô… Thật thoải mái.” Trong phòng tràn ngập tiếng kêu mị hoặc của nữ nhân, một tiếng bỉ một tiếng đãng.
‘Phách…phách’. Tiếng nước va chạm làm căn phòng càng thêm phần phi mị.
“Đa tạ… Ân… Hoàng thượng khích lệ.” Giọng nam khàn khàn sung mãn pha lẫn tiếng kêu la của tình dục.
Nam nhân một trận đâm mạnh vào trong phóng ra, còn chưa kịp hưởng thụ khoái cảm giao triền, trên giường lại truyền đến thanh âm băng lãnh, không có một tia ôn độ: “Người đâu, kéo hắn xuống.”
Nam nhân vừa nghe những lời này của nữ nhân vội cuống quýt bò xuống giường rồi quỳ trên mặt đất, thân thể vẫn còn xích lõa, liều mạng mà dập đầu xuống mặt đất, “Hoàng thượng, tha mạng, hoàng thượng, tha mạng, hoàng thượng còn chưa thoải mái, nô gia vẫn còn có thể, hoàng thượng.”
Thanh âm vẫn như trước lạnh băng như Tu La địa ngục lại cất lên: “Kéo xuống.”
Nam nhân bị thị vệ cưỡng chế kéo đi vẫn còn đang kêu gào: “Hoàng thượng…!”
“Vãn Ca, thấy rồi sao?” Nữ nhân trên giường nhìn về phía một góc phòng.
Trong góc phòng tối đen, mơ hồ nhìn thấy một bóng người quỳ ở đó, đầu cúi thấp nhìn xuống mặt đất, không có bất luận một thanh âm nào, tưởng như nếu không có tiếng gọi của nữ nhân nọ, căn bản là không thể biết được ở đây còn có một người nữa.
“Vãn Ca, vì sao không nói lời nào.” Nữ nhân mang theo tiếu ý tràn đầy hỏi.
Qua một hồi thật lâu, trong góc phòng mới truyền đến một thanh âm trầm thấp, khàn khàn từ trong cổ họng: “Hoa Khuynh, ngươi cần gì phải như vậy.”
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười quỷ dị mị hoặc nhân tâm lại vang lên.
“Vãn Ca, ngươi cho rằng ta vì sao phải như vậy?” Tịnh không trả lời câu hỏi kia, trái lại đem câu hỏi ném trở về người trong góc phòng.
Vì sao như vậy? Ta cũng muốn biết a, Hoa Khuynh, vì sao đối xử với ta như vậy? Khóe miệng nhếch lên. Cười khổ…
Nhìn nữ nhân cao cao tại thượng kia, lăng lệ không thể xâm phạm, nguyên do của ngươi, há ta lại có thể biết được. Ta lắc đầu, ta không biết ngươi vì cái gì lại đối xử với ta như vậy.
“Vãn Ca, nhìn thấy sao, một người nam nhân như vậy cũng không thể thỏa mãn ta, ngươi dùng cái gì để thỏa mãn ta, a… Hai tay kia của ngươi sao? Đúng là rất nhỏ dài, nhưng lại có cảm giác rất thô cứng, hay là dùng đôi môi cánh hoa xinh đẹp và và đầu lưỡi linh xảo kia của ngươi? Thật là rất tốt, thật sao? Khiến ta đến tận bây giờ nhớ lại vẫn còn muốn nôn.” Trong giọng nói lạnh băng mang theo sự khinh thường và chán ghét. Còn có chế giễu.
Hoa Khuynh lạnh lùng nhìn nữ nhân trong xó phòng, nữ nhân này đã đi theo nàng mười lăm năm, cuối cùng cũng có thể đem nhuệ khí của cô tiêu tẫn, dẫm nát dưới lòng bàn chân mình.
Muốn nôn? Ở trong lòng của ngươi, ta là dạng nhơ bẩn như vậy sao? Cuối cùng cũng nói ra sao, ta đã mất mười lăm năm qua để thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, hôm nay ngươi đã là đế vương cao cao tại thượng, nhưng lại đem ta ném xuống mười tám tầng địa ngục, sau đó nói cho ta biết, ngươi hận ta. Mười lăm năm cùng ta tương ái cũng là một hồi dối trá, thật sao?
Ngẩng đầu, hai mắt mê mụ nhìn không rõ sắc mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy khăn trải giường đỏ rực, màu sắc như bốc cháy, tầng tầng lớp lớp đánh vào trong lòng, đau… Nhưng lại không cảm nhận được.
Ta nghĩ ta đã quên mất cái gì gọi là đau rồi. Đem nhan sắc và nước mắt cả đời, đều dùng trên người ngươi, ta còn lại cái gì? Đau đớn cũng không có, cái gì cũng không có, Hoa Khuynh, là ngươi đem tất cả mọi thứ của ta cùng dẫm nát dưới chân, hung hăng mà xé nát nguyện vọng nho nhỏ kia.
“Hoa Khuynh, ngươi có từng yêu ta không?” Ở trước mặt ngươi ta còn hèn mọn như thế, xa cầu ngươi có từng yêu ta, không dám khẳng định tình yêu của ngươi, cho nên mỗi ngày ở bên tai ngươi lặp lại những lời này, ta muốn phải nghe được câu trả lời của ngươi.
Tiếu dung tà mị đã tiêu thất trên gương mặt, chỉ có nỗi tiếc hận nhàn nhạt.
Vãn Ca, vì sao bây giờ còn hỏi những lời này.
“Vãn Ca…, đã không còn yêu nữa, không đúng, là chưa từng bao giờ yêu ngươi.” Môi mỏng khẽ mở.
Lời nói tàn nhẫn từ trong miệng của nàng tràn ra, từng chút từng chút mà ăn mòn trái tim, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim đang từ từ bị nghiền nát, tựa như thanh âm thanh thúy khi nghiền nát một thứ đồ gốm sứ cũng vậy. . Cập nhật truyện nhanh tại ~ T R U M T R U Y E N . COM ~
Không yêu, vậy tình yêu của ngươi trước đây rốt cuộc là cái gì, chỉ là miễn cưỡng với ta sao. Miễn cưỡng ta, vì ngươi tranh đoạt thiên hạ, bị mọi người xa lánh, chỉ đạt được một câu nói này của ngươi.
Chưa