Đệ nhị chương
Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm
Trong lễ truy điệu vào ngày tuyết rơi đầy trời ấy dường như ta đã mất đi ái tình.
Ta muốn mai táng tình yêu của ta đối với ngươi, mai táng tại đây trong trận phong tuyết này.
Một gốc cây hoa mai đứng thẳng bên cạnh, nhìn thật kĩ dáng vẻ xinh đẹp của nó.
Trong vẻ xinh đẹp còn mang theo sự kiên quyết.
Gió thổi qua, hoa mai rơi xuống. Nhẹ nhàng mà dừng lại trên mặt tuyết trắng.
Một mảnh mai hoa lạc điệu rơi trên tuyết trắng, hiện ra càng thêm nổi bật.
Nhặt lên một đóa hoa mai rơi trên nền tuyết, xung quanh cánh hoa có màu sắc đậm đặc, chính giữa lại mang theo chút xanh ráp, giữa đất trời mênh mông lúc này càng lộ ra vẻ đậm đặc như thế.
Hơi cúi đầu, mái tóc đen dài lại quấn lên một cành mai, quấn trụ rất sít sao, không thể phân ly, thế nào lại không thể phân ly chứ? Hơi dùng sức mà ngẩng đầu lên, chỗ da đầu khẽ truyền đến chút đau đớn, lại dùng sức một chút nữa, sau đó tóc liền đứt.
Hoa Khuynh, ngươi từng nói sợi tóc của ta rất đẹp, như ngọc trai đen trong lòng biển sâu, sau đó lại đòi quấn lấy ta cùng đi đến nơi biển cả xanh thẳm ấy, đi mò ngọc trai đen kia. Ta chưa từng đáp ứng ngươi, ngọc trai đen nơi sâu thẳm dưới đáy biển sao lại có thể giống ta toàn thân nhuộm đầy huyết tinh như vậy chứ. Trên lưng ta đeo nhiều tội nghiệt lắm, cho dù đến kiếp sau, cả một đời cũng khó mà trả hết nợ, nhưng mà, vì ngươi, ta cam nguyện mang toàn thân nợ máu này.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giao lão. (1)
Lời thề của ta, hôm nay đã không còn cần thiết nữa rồi.
Bẻ xuống một nhành mai, đem tóc dài kia quấn lên, 囧 (2) đóa hoa mai này. Mặc cho sợi tóc nọ lạc điệu rơi xuống quấn quanh cổ.
Ngươi từng nói ta rất đẹp, vẻ đẹp mị hoặc nhân tâm.
Chỉ là dẫu thế vĩnh viễn cũng không mị hoặc được ngươi.
Mà ngươi lại dùng sự hồn nhiên thuần chất thiết tha của ngươi để trùm nhốt ta.
Lại nhẹ nhàng bẻ xuống một cành mai, trên cành mai loang lổ đầy vết rách, cũng giống như trái tim của ta lúc này, đầy vết rách.
Hoa Khuynh, ta vẫn luôn không phải là người dũng cảm, ngươi không hề biết, sự dũng cảm của ta chẳng qua chỉ là xuất phát từ ngươi, đã không còn ngươi, ta không nhìn thấy thế giới này còn bao nhiêu tốt đẹp, thứ hiện hữu chẳng qua chỉ còn là sự vắng lặng như tử thủy lan tràn ra cùng nỗi sợ hãi kia.
Chìa cánh tay dài mảnh ra, đem hoa phục nọ vén lên, lộ ra cổ tay trắng ngần, đỉnh cành mai chậm rãi đâm vào nơi cổ tay, huyết nhục rách ra.
Ta nhìn, máu tươi từ trong cơ thể của ta chảy ra, đẹp đẽ như vậy, như bỉ ngạn hoa nở rộ.
Từng giọt từng giọt như cánh hoa nở rộ rơi xuống nền tuyết trắng tinh, sau đó lại nở rộ, từng đóa từng đóa.
Mũi chân khẽ vạch lên nền tuyết.
Xoay tròn…..xoay tròn…..
Ta muốn ôm lấy dáng tươi cười ôn nhu kia.
Vũ trụ ở trước mắt ta chuyển động, ta hi vọng nó vĩnh viễn đừng bao giờ ngừng lại.
Trước mắt từ từ mơ hồ, đôi mắt phiếm hơi nước nhìn không thấy thân ảnh của ngươi.
Toàn bộ vũ trụ chỉ còn lại một mình ta chật vật đuổi theo phía sau thân ảnh ngươi, lại không nhìn thấy khuôn mặt ngươi.
Sau đó bóng tối ập tới, thân thể như cánh hoa giữa gió rơi xuống mặt đất, nhắm mắt lại dường như thấy được thân ảnh lảo đảo của ngươi…
Ta không biết có hay không trở về khoảng thời gian trong quá khứ kia, lúc ngươi dựa sát vào ta nói cười, ánh dương quang xán lạn vào buổi chiều kia, lúc ngươi nói ngươi muốn ta.
Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đang ở nơi nào, xung quanh ta đều bị bao phủ bởi một phiến hắc ám, không thấy rõ mặt của ngươi, ta nghĩ muốn chạy trốn, lại không có chỗ nào để trốn chạy, xung quanh chỉ là bả vai của chính mình, co rụt ở trong góc.
Mở mắt ra, sa trướng hồng sắc đập vào tầm mắt, ta biết ta không chết được, còn chưa nói câu nào, cái tát thanh thúy đã lưu lại trên mặt ta một dấu tay. Sau đó thanh âm băng lãnh liền truyền đến: “Vì sao tìm chết?”
“Ta không biết.” Ta không có nói dối, đây là lời nói thật tâm, ta không biết vì cái gì mà lúc ấy lại như vậy, chỉ là trong đầu lộ ra một từ tuyệt vọng này.
Phía trước là kuôn mặt cực đẹp kia phóng đại trước mắt ta, môi mỏng khẽ mở: “Ta sẽ không cho ngươi chết, trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ cái gì gọi là đau đớn.”
Ta không nói gì.
Nhắm mắt lại cũng có thể cảm thụ được cỗ hàn khí lăng lệ kia, thủy chung không thể buông tha ta, đến tột cùng là vì cái gì? Hoa Khuynh.
“Đứng lên.” Ngữ khí không chút nghi ngờ vang vọng trong cung điện.
Mới dùng một tay dựng người dậy, đau đớn kịch liệt từ trên cổ tay liền truyền đến, cắn chặt môi không cho mình phát ra âm thanh nào, dùng tay kia gắng sức chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ.
Dường như Hoa Khuynh rất hưởng thụ thần tình thống khổ của ta.
“Dùng hai tay chống.”
Hai tay? Được rồi, liền dùng hai tay.
Đau đớn chậm rãi sâu thêm, từ cổ tay truyền thẳng vào trong đầu, ngay cả suy nghĩ cũng trận trận đau đớn, tay lại càng không cần phải nói, một mực run rẩy, môi tràn ra một chút tơ máu, gắng sức bảo chính mình không nhìn tới nàng, khởi động thân thể đi xuống giường, chính là nàng lại cố ý đụng vào, còn chưa kịp đứng vững lại té lăn trên mặt đất, cổ tay bị ép lên, băng gạc màu trắng phiếm huyết hồng. Cường chống đứng lên, cúi đầu đứng trước mặt nàng, hi vọng nàng có thể không làm khó dễ ta nữa.
Dường như lời cầu khẩn của chính mình có tác dụng, Hoa Khuynh không hề làm khó dễ. Chỉ dùng ngữ khí lạnh như băng kia đuổi ta đi: “Đi ra phía hậu điện tìm người.”
Hậu điện là chỗ ở của các loại nha hoàn, khó mà không phải bảo ta đi làm nha hoàn.
Không nói gì, chỉ là im lặng lui xuống.
Đi qua một tòa cung điện san sát, trên đường ngoằn nghèo uốn khúc tản mác ánh dương quang mùa đông, không có chút mảy may ấm áp. Nhưng tuyết trắng lại nổi lên quang mang màu vàng.
Không có tâm tư thưởng thức loại cảnh sắc như mộng ảo này, tăng tốc nhịp bước đi hướng về phía hậu điện.
Mới vừa vào hậu điện liền truyền đến một tiếng quát mắng: “Ngươi tên tiện nô này, còn dám lười biếng.” Chỉ nhìn thấy dáng dấp vị công công kia cầm một cây củi rơm quật đánh một vị tiểu cô nương.
“Khụ khụ…..” Thấy bọn họ đều không nhìn cô,