Đệ tứ chương
Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm
“Nhan tỉ tỉ, xin lỗi.” A Lương áy náy nhìn cô.
Tiểu hài tử ngốc này, “Không cần xin lỗi, ta không sao, đi thôi, bị muộn rồi a.”
“Ừ”
Vội vàng chậm chạp đuổi theo phía sau vẫn không thể đến kịp. Dĩ nhân đã phân phó những người khác đi làm việc rồi, đứng ở trong viện tử (sân nhỏ) ngày hôm qua, trên mặt vẫn trát một tầng phấn dày, giống như một người mặt trắng trông thật buồn cười.
“Dĩ nhân hảo.” Hơi hơi cúi người.
“Hảo, rất hảo.” Thanh âm the thé vang lên, nhíu mày một chút, không biết hắn sẽ thế nào: “Ngươi biết ngươi đã đến muộn bao lâu không?”
“Không biết.”
“A Lương, ngươi đi làm việc.”
A Lương lo lắng nhìn Nhan tỉ tỉ, tràn đầy áy náy mà nhìn cô lại đang khẽ cười.
“Không có gì, ngươi đi đi.” Vẫn cố không để cho nàng lo lắng.
“Nhan nô, ngày đầu tiên làm việc đã đến muộn, ngươi nói xem nên phạt thế nào?” Trên mặt lộ ra một tia cười âm tà.
“Dĩ nhân nói phạt thế nào thì phạt thế ấy.” Hỏi ta không phải hỏi cho có sao, tất nhiên là không nên phạt.
“Đem quần áo bên kia đi giặt sạch sẽ, tẩy không sạch sẽ không được ăn cơm.”
Nhìn theo phía ngón tay hắn chỉ, giữa viện tử kia chất đầy xiêm y cao như núi vậy.
Cau mày, một chút không nguyện cũng liền bị hắn nhìn thấy được.
“Thế nào? Không muốn sao?”
Vừa nghe câu này, vội vã cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.”
“Vậy còn không mau đi.”
Nghe xong lời này, vội vã bước đi thu thập đống xiêm y kia.
Thực sự không biết có phải cố tình chỉnh ta hay không, vết thương trên cổ tay còn chưa khỏi, làm sao có thể giặt được cả đống xiêm y này. Bất đắc dĩ cười cười, đành phải đem đống xiêm y kia phân ra thành hai, trước tiên ôm một đống đi ra bờ sông.
Xuyên qua hậu viện chính là một dòng suối nhỏ, không bị đóng băng, nhưng nước cực kì lạnh lẽo. Hít sâu một hơi, đưa ngón tay chậm rãi thâm nhập vào trong dòng suối, thực sự rất lạnh giá. Lấy hết tinh thần đem toàn bộ bàn tay tiến vào, nước tràn qua chỗ vết thương trên cổ tay, dòng nước lạnh lẽo dần thấm vào trong khăn tay, chạm tới vết thương. Tay liền run rẩy một hồi, cắn chặt môi, đem khăn trên tay cố sức buộc thật chặt, đau đớn thấu xương ập vào tận trong cốt tủy, trên trán lấm tấm dính đầy mồ hôi. Đem một bộ xiêm y màu sắc sặc sỡ nhúng vào trong nước thanh tẩy, gắng sức chà xát, lại tẩy cho thật sạch sẽ. Giặt hết vài kiện y phục lại có chút choáng váng đầu óc, toàn thân không có sức lực thực sự là không thể.
Tẩy tẩy ngừng ngừng, cuối cùng cũng giặt xong hết một nửa đống này, chỗ cổ tay đã biến thành màu tím nhạt, ta biết bên trong khẳng định là huyết nhục (máu thịt) lẫn lộn rồi, đau đớn lúc mới đầu đã không còn cảm nhận được nữa, ngón tay chuyển động cứng ngắc, móng tay đều đã trở nên trắng bệch, chỗ lòng bàn tay và ngón tay nổi lên từng đạo nếp nhăn, có chút khó chịu.
Muốn đứng thằng lên, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị một phiến tối sầm đổ ập xuống, lảo đảo lảo đảo ngã vào trong suối nước, lạnh lẽo thấu xương tràn ngập thân thể, xương cốt không có một chút sức lực nào để đứng thẳng lên, ngón tay khảm thật sâu vào trong hòn đá dưới lòng suối, thủy chung không thể đứng dậy nổi, đành phải nằm trong làn nước băng lãnh này vậy. Suy nghĩ dần dần trở nên nặng nề, một tia không khí kia cũng bị cắt đứt.
Giữa lúc mơ mơ hồ hồ cảm thấy có người gọi ta, gắng sức muốn mở mắt ra, nhưng mắt lại giống như có người xé rách không cho mở. Sau đó có người nhẹ nhàng vuốt mặt ta, vừa mạnh mẽ mở mắt, nhìn thấy những đám mây trên trời, còn có A Lương ở phía trên đầu đang khóc thút thít. Đưa tay lau đi giọt lệ kia an ủi nàng: “A Lương đừng khóc, Nhan tỉ tỉ bây giờ không phải không có chuyện gì rồi sao?”
Ô ô…
“Còn nói không có gì, nếu không phải A Lương muốn đi xem tình hình của Nhan tỉ tỉ, Nhan tỉ tỉ đã chết ở trong dòng suối nhỏ kia rồi.” Vừa mới nhìn thấy cô nằm ở trong dòng nước không nhúc nhích, thực sự đã vô cùng sợ hãi.
“Cũng may có A Lương a.”
“Nhan tỉ tỉ.”
“Được rồi, được rồi, đỡ ta đứng dậy đi, còn có rất nhiều xiêm y chưa được giặt tẩy đấy.” Gắng sức muốn đứng lên, lại phát hiện căn bản không có chút khí lực, đành phải bảo nàng đỡ mình dậy.
“Không được, Nhan tỉ tỉ, ta đưa ngươi quay về thay y phục, để A Lương giúp tỉ tỉ giặt.”
“A Lương, bị dĩ nhân nhìn thấy nhất định sẽ bị trách phạt, ngươi ngoan.” Nói hết lời mới khuyên phục được nàng, bất quá điều kiện vẫn là muốn ta quay về thay quần áo.
Dưới sự dìu đỡ của A Lương mà chậm chạp đi tới tảng đá trên tiểu lộ, y phục bị nước ngấm ướt dán sát lên người, rất khó chịu. Đi qua viện tử thì phát hiện dĩ nhân sớm đã đi tới đây, không khỏi lấy làm kinh hãi, muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.
“Nhan nô lại đây.”
Nghe hắn gọi ta, đành phại nhẫn nại đi tới, “Dĩ nhân có gì phân phó?”
Nhìn thấy cô toàn thân chật vật nhếch nhác, có chút khịt mũi, ngữ khí mang theo trào phúng nói: “Thế nào, giặt một chút y phục lại thành cái dạng này?”
Nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Hừ, mau đi thay quần áo sạch sẽ, hoàng thượng muốn gặp ngươi.”
Hoa Khuynh muốn gặp ta, vì sao gặp ta?
Không dám hỏi nhiều, trở về phòng, mặc vào y phục của A Lương rồi liền đi tới Phượng Nghi điện.
Cảnh vật trên đường đều mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ lắm, trán có chút nóng lên, ngay cả bước chân cũng có chút bất ổn, đi một bước cũng phải ổn định lại thân hình, này chứng tỏ thân thể gần đây đã càng ngày càng kém.
Một màn cảnh sắc quen thuộc