Đệ tam chương
Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm
Rất lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, khi chiến tranh thì lúc nào cũng ngủ không yên, nhớ đến nàng, trong đầu lúc nào cũng bị hình ảnh nàng chiếm giữ.
Mỗi lần đối mặt với cái chết đều mạnh mẽ chống đỡ để sống qua, chỉ vì còn muốn tái kiến nàng một lần nữa, cho nàng một tuổi thơ an toàn, rốt cuộc cũng có thể cho nàng một tuổi thơ an toàn rồi, nàng lại không cần.
“Nhan tỷ tỷ, tỉnh lại đi.” Bên tai truyền đến tiếng hô hấp ấm áp, tiếng nói du dương đem ta từ trong mộng tỉnh lại, uể oải mở hai mắt, nhìn A Lương: “Đã về rồi?”
Tiểu cô nương vẫn cứ là tiểu cô nương, vừa quay về liền líu ríu nói không ngừng: “Nhan tỷ tỷ, ngươi thế nào lại ngủ quên? Sẽ bị cảm lạnh đó.”
“Nhan tỷ tỷ, phòng của ngươi phải dọn dẹp thế nào đây a.”
“Nhan tỷ tỷ, ngươi buổi tối ngủ ở đây sao?”
“Nhan tỷ tỷ…”
Rất lâu rồi không có ai quan tâm tới ta như thế, từ nhỏ đến lớn, không ai nhìn tới ta. Phụ thân cao cao tại thượng kia, mẫu thân ung dung hoa quý kia, trong mắt lúc nào cũng chỉ nhìn thấy được hoàng huynh hoàng tỷ của ta, nhưng vĩnh viễn cũng không nhìn kĩ đến ta.
Mãi cho đến tận ngày đó, nhìn thấy Hoa Khuynh vẻ mặt tươi cười sáng lán như cánh hoa đào nói với ta: “Vãn Ca, ngươi là Vãn Ca sao?”
Có lẽ ngay từ lần đầu tiên thì đã yêu ngươi rồi, nháy mắt một cái nhìn kĩ lại thì đã dây dưa mười lăm năm.
“Nhan tỷ tỷ…” Cánh tay gầy yếu của A Lương khua khua ở trước mặt, “Nhan tỷ tỷ làm sao vậy?”
Hướng về phía nàng cười cười nhàn nhạt: “Không sao, A Lương dạy ta dọn dẹp phòng đi.”
“A…” Trên mặt A Lương không che giấu được biểu tình kinh ngạc, con mắt tinh tế trừng đến rất lớn, dùng ngữ khí bất khả tư nghị nói với ta: “Nhan tỷ tỷ không biết dọn dẹp phòng a?”
Xấu hổ mà cười cười với nàng: “A Lương có giúp ta không?”
“Giúp, đương nhiên giúp rồi.”
“Vậy mau ra tay đi.” Mắt nhìn ra ngoài cửa, dường như trời cũng đã tối rồi. “Trời tối rồi ư?”
“Ừm.” Làm so với nói còn nhanh hơn, nhìn thân thể A Lương nhỏ gầy đang lau chùi cái bàn, có một tia buồn bã.
Không bao lâu đã được A Lương thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, A Lương bưng chậu nước bẩn đi ra ngoài đổ. Tìm một cái ghế ngồi xuống, quan sát gian phòng, thật là quá đơn sơ, cái gì cũng không có, vắng vẻ trống không giống như trái tim hiện giờ vậy
Rất nhanh đã thấy A Lương bê hai cái chăn tiến vào, nhìn nàng đem chăn trải ra thật tốt.
“Nhan tỷ tỷ, đây là chăn của ta, ngày mai ta cùng ngươi đi lấy chăn mới từ chỗ người kia đi. Đêm nay ngươi ngủ tạm thử xem.” Trên cái mũi đỏ au dính một sợi xơ bông, rất đáng yêu.
“A Lương lại đây.” Không cẩn thận giơ lên cánh tay bị thương kia, phát ra một tiếng kêu đau rất nhỏ.
A Lương thấy thế vội vàng chạy tới kiểm tra, “Nhan tỷ tỷ, để ta nhìn xem.”
Thấy nàng thần tình lo lắng, không đành lòng để nàng nhìn thấy thứ huyết nhục rách nát lẫn lộn như vậy, đưa tay đem sợi bông trên mũi nàng phẩy đi. “Không sao, một chút tiểu thương thôi.”
Xung quanh cánh mũi xinh xắn hiện lên phiến phiến đỏ ửng.
“Không được, để ta nhìn xem.” Nhãn thần kiên định nhìn ta, bất đắc dĩ đành phải vươn cổ tay ra để cho nàng kiểm tra.
Trên mặt băng gạc màu trắng đã đầy điểm huyết tích loang lổ, huyết dịch còn đang không ngừng chảy thấm ra bên ngoài, theo cổ tay chảy về phía lòng bàn tay, huyết tích ngoằn nghèo uốn lượn, mùi đặc biệt của huyết dịch tỏa ra trong không khí, có chứa chút tanh.
A Lương nhịn không được nhíu nhíu đầu mày, cẩn cẩn dực dực mà đem băng gạc kia cởi ra từng tầng từng tầng, sau khi tầng cuối cùng được vén ra, tay khẽ run lên một chút. Vẫn chưa kết vảy, bởi vì vết thương rất sâu, đều có thể nhìn thấy được cả mị thịt tràn ra nơi cổ tay.
Lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn tay tinh tế, bắt đầu vì cô mà lau đi tiên huyết, sau đó nhẹ nhàng đem cổ tay cô băng bó lại thật tốt, ở mặt trên còn buộc kết thành hình một con bướm, rất là buồn cười.
Nhìn nút thắt hình bướm rất to trên cổ tay kia, có chút buồn cười, muốn đùa đùa A Lương.
“A Lương, buộc lại thế này làm sao có thể gặp người a? Hảo xấu xí nga.”
Không nghĩ tới A Lương lại rất nghiêm túc mà nói với ta: “Sẽ không nha, nhìn rất đẹp a, cứ như vậy đi.”
“Được rồi.” Lay lay cổ tay cười khẽ một tiếng.
A Lương lập tức ngăn lại động tác lắc lư của ta, đè lại cổ tay ta, rất nghiêm túc nhìn ta nói: “Nhan tỷ tỷ, không nên lắc, tái động sẽ lại chảy máu đó.”
“Được rồi, đã biết, trời tối rồi, ngươi mau quay về rửa mặt đi ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc đó.” Mắt nhìn ra ngoài song cửa sổ, nơi chân trời lộ ra một mạt tịch dương vàng rực, tuyết trắng trên cành cây bị ánh tà dương chiếu xạ xuống, hiển hiện ra quầng sáng màu vàng.
“Nhan tỷ tỷ có thể ở một mình sao?”
“Ừm, mau quay về đi.”
“Được, Nhan tỷ tỷ, ta ngày mai sẽ gọi ngươi.”
Đợi A Lương đi rồi, trong phòng lại trở nên vắng vẻ, không gian tĩnh mịch chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình, tịch mịch như thủy triều tràn đến, đổ ập lên trái tim. Cuộn tròn trên ghế, không dám nhắm mắt, sợ một khi nhắm mắt lại liền nhìn thấy nàng, sợ một khi nhắm mắt lại liền nghe thấy lời nói quyết tuyệt của nàng, đột nhiên phát hiện ra bản thân mình thật yếu đuối bất kham, hoài nghi nữ tướng quân oai phong ngoài chiến trường kia đến tột cùng là ai?
Nhìn bốn phía xung quanh, dần dần sự hoảng loạn trong lòng lắng lại, đứng dậy đi rửa mặt, sau đó lên giường ngủ. Nằm ở trên giường, không ngủ được, nhìn đỉnh giường một tập sa màn thanh sắc phiêu động, cửa sổ chưa đóng, có gió thổi rất nhẹ làm sa trướng động đậy. Ánh nến nhàn nhạt chiếu rọi trong phòng, lập lòe lấp lánh, lúc sáng lúc tối, nhảy nhót khiêu động. Một trận gió thổi vào, liền bị dập tắt, toàn bộ gian phòng rơi vào giữa khoảng không hắc ám. Mắt vẫn mở, không nhìn thấy bất